Tối hôm đó, tôi đi trên con đường về biệt thự, chỉ còn ánh đèn đường vàng nhạt rọi xuống những khoảng trống xung quanh. Cơn đau vì sảy thai vẫn âm ỉ, trái tim nặng trĩu nỗi tuyệt vọng.
Bạch Phi đứng phía sau, tay cầm điện thoại, ánh mắt lạnh lùng. Hạo cũng xuất hiện, hành động như vô tình, nhưng tất cả đều được tính toán tỉ mỉ. Tôi vẫn không nghi ngờ gì, lòng tin tuyệt đối vào họ.
Một chiếc xe bất ngờ áp sát, cú va chạm khiến tôi ngã xuống đường, đau đớn đến mức không thể đứng dậy. Tôi thấy bóng tối bao trùm cơ thể, cảm giác c.h.ế.t chóc lan nhanh. Trong khoảnh khắc cuối cùng, tôi nhìn thấy khuôn mặt họ – Bạch Phi tươi cười, Hạo trống rỗng, và lòng tôi tan nát vì không hiểu vì sao người mình tin tưởng lại phản bội mình.
Linh hồn tôi trôi lơ lửng, bất lực nhìn toàn bộ âm mưu được bày ra:
Bạch Phi và Hạo cùng nhau thao túng sự kiện.
Mạc Huyền, từ xa, không biết kế hoạch nhưng cô ấy khóc xé lòng khi chứng kiến tôi nằm đó. Khi tôi mất, chính cô ấy đã lo liệu cho tôi một cái mai táng đầy thương xót, đặt tôi an nghỉ trong vòng tay gia đình.
Tôi muốn hét lên, muốn cảnh báo, nhưng giọng nói đã mất, chỉ còn câm thù cháy bỏng. Tôi thấy sự phản bội, thấy những kẻ đã cướp đi hạnh phúc và sinh mạng của mình, nhưng không thể làm gì.
Tôi nhớ những ngày hạnh phúc bên gia đình, Hạo và Mạc Huyền. Mọi thứ giờ đây trở thành mảnh vụn, bị xé nát bởi tàn nhẫn và dối trá.
Trong bóng tối vô tận, một ngọn lửa căm hận bùng lên trong linh hồn tôi:
“Kiếp này, tôi sẽ không còn là nạn nhân. Tôi sẽ khiến Bạch Phi, Hạo… bất cứ kẻ nào đã tham gia trả giá cho tội ác này. Tôi sẽ khiến các ngươi nếm trải nỗi đau mà tôi từng chịu, từng giây từng phút…”
Và từ đó, linh hồn tôi âm thầm chờ đợi một cơ hội để trở lại, trả thù, ánh lửa câm thù cháy âm ỉ trong bóng tối…