Sáng hôm đó, sau một đêm đầy nước mắt và nỗi đau, tôi thức dậy trong phòng ngủ của gia đình Đường Thị. Ánh nắng len qua rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh của tôi.
Hạo bận họp công ty, còn tôi xuống phòng ăn thì thấy Bạch Phi đã chuẩn bị bữa sáng. Trên bàn là ly sữa thơm mùi vani. Cô ấy mỉm cười dịu dàng:
“Cẩn Nhi, uống một chút sữa này đi, tốt cho sức khỏe thôi nhé, đừng để cơ thể mệt mỏi.”
Tôi gật đầu, uống sữa, vẫn tin tưởng tuyệt đối. Tôi không hề biết rằng đây là bước đầu tiên trong âm mưu của Bạch Phi, vẫn âm thầm hãm hại tôi mà tôi chưa nhận ra.
Ngày hôm đó, hai đứa con của Bạch Phi cũng đến ở lại nhà tôi chơi. Chúng vui vẻ chạy nhảy khắp biệt thự, cười nói rộn rã. Tôi ngồi bên cạnh, nhìn bọn trẻ, lòng vừa ấm áp vừa đau nhói vì mất mát vừa qua. Tôi tự nhủ: “Mình sẽ không để nỗi đau này phá hủy tâm hồn, ít nhất còn có Hạo và gia đình bên cạnh.”
Bạch Phi đứng gần đó, quan sát tôi và lũ trẻ, nụ cười vẫn dịu dàng. Cô ấy thỉnh thoảng trêu chọc bọn trẻ, rồi lại quay sang tôi, nói nhỏ:
“Cẩn Nhi, mệt lắm đúng không? Nghỉ ngơi một chút đi, đừng cố gắng quá.”
Tôi nghe theo lời cô ấy, vẫn tin tưởng tuyệt đối. Trong khi Hạo bận giải quyết công việc và hai đứa trẻ vui đùa khắp nhà, tôi ngồi bên cửa sổ, tay cầm ly trà, lòng nặng trĩu nỗi đau vì sảy thai. Ánh mắt tôi vô tình dõi theo bọn trẻ – con của Bạch Phi – vừa thương, vừa thấy một phần gì đó xa lạ, khiến lòng tôi thêm hỗn độn.
Chiều xuống, Bạch Phi đứng cạnh tôi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy toan tính:
“Cẩn Nhi, đừng quá lo lắng. Mọi chuyện rồi sẽ ổn, cô sẽ khỏe lại thôi.”
Tôi gật đầu, vẫn hoàn toàn tin tưởng. Nỗi đau vẫn âm ỉ trong lòng, nhưng tôi không hề nghi ngờ Bạch Phi. Cô ấy vẫn là người bạn đáng tin cậy duy nhất bên cạnh tôi lúc này.
Nhưng sâu bên trong, âm thầm, kế hoạch hãm hại tiếp theo đang được Bạch Phi chuẩn bị. Những khoảnh khắc tưởng bình yên này chỉ là bước đầu tiên trong một chuỗi bi kịch và âm mưu đầy toan tính, mà tôi vẫn chưa nhận ra …