Kiếp Này, Tôi Sẽ Đòi Lại Tất Cả

Chương 4

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Sáng hôm sau, tôi thức dậy với cảm giác dễ chịu. Hạo đã chuẩn bị sẵn bữa sáng trong phòng bếp mở của biệt thự, ánh sáng ban mai tràn qua cửa kính lớn, chiếu lên tấm bàn gỗ bóng loáng. Hương cà phê mới pha thơm lừng, xen lẫn mùi bánh mì nóng hổi khiến tôi muốn hít thật sâu.

“Cẩn Nhi, ăn đi, tôi đã để sẵn món cô thích,” Hạo nói, giọng trầm ấm. Tôi mỉm cười, ngồi xuống bàn, cảm nhận bàn tay anh chạm nhẹ vào tay tôi. Có một sự bình yên giản dị lan tỏa, khiến tôi quên đi mọi ưu phiền trước kia.

Bạch Phi xuất hiện, cười rạng rỡ, đưa cho tôi một tách trà hoa nhài: “Cẩn Nhi, tôi đã làm sẵn cho cô. Hôm nay sẽ có nhiều khách đến thăm, chuẩn bị tinh thần nhé.” Tôi gật đầu, lòng thấy ấm áp. Cô ấy luôn biết cách khiến tôi cảm thấy mình quan trọng và được bảo vệ.

Sau bữa sáng, tôi quyết định ra vườn. Không gian ngoài trời thật trong lành, tiếng chim hót, cỏ còn ướt sương, tạo cảm giác bình yên đến lạ. Tôi nhìn thấy Mạc Huyền đang ngồi trên ghế đá, cầm cuốn sách. Ánh mắt cô ấy dõi theo tôi, nhưng tôi lại quay mặt đi, cố giữ khoảng cách. Sự hiểu lầm vẫn âm ỉ, như một lớp sương mờ giữa chúng tôi.

Chiều hôm đó, tôi theo Hạo đến công ty Đường Thị. Hạo giới thiệu tôi với các cổ đông và nhân viên cấp cao, nụ cười rạng rỡ nhưng ánh mắt đầy quan sát. Tôi tự nhủ: “Cuộc sống này thật hoàn hảo… ít nhất là bề ngoài.” Hầu hết mọi người đều chào hỏi niềm nở, nhưng vài ánh mắt tò mò lại làm tôi thoáng chạnh lòng.

Buổi tối, chúng tôi về nhà, Hạo và tôi cùng nhau dọn dẹp nhẹ trong khu vườn nhỏ bên hông biệt thự. Bạch Phi đứng cạnh, trò chuyện vui vẻ, đôi khi trêu đùa tôi và Hạo khiến tôi bật cười. Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra, hạnh phúc không chỉ là những bữa tiệc sang trọng hay lễ cưới lộng lẫy, mà còn là những phút giây giản dị như thế này.

Nhưng ngay khi tôi đang thả hồn theo ánh hoàng hôn, ánh mắt tôi lại vô tình lướt qua cửa sổ tầng hai – nơi Mạc Huyền vừa đứng nhìn xuống. Ánh mắt cô ấy vẫn mang theo chút buồn bã và lo lắng, khiến tôi thoáng bối rối. Tôi tự nhủ: “Hãy để mọi thứ yên tĩnh hôm nay… và hy vọng ngày mai sẽ bình yên hơn.”

Khi đêm buông xuống, ánh đèn vàng từ biệt thự chiếu rọi khu vườn, tôi ngồi bên ban công, tay cầm tách trà, nhấm nháp hương vị bình dị nhưng ngọt ngào. Tôi nhìn Hạo trong phòng, lặng lẽ cảm nhận hơi ấm, lòng dâng lên một niềm vui sâu sắc. Nhưng trong tâm trí, vẫn có một nỗi lo lắng mơ hồ về những mối quan hệ xung quanh, về Mạc Huyền, về Bạch Phi… tất cả như những mảnh ghép chưa hoàn thiện, âm thầm chờ ngày lộ diện.

Kiếp Này, Tôi Sẽ Đòi Lại Tất Cả

Chương 4