Sáng hôm đó, tôi theo Hạo ra công ty Đường Thị để giải quyết vài công việc cần ký duyệt. Khi bước vào phòng họp, tôi nhìn thấy ánh mắt tò mò và đôi chút nghi ngại từ một số cổ đông. Họ cười nhẹ, chào hỏi tôi lịch sự, nhưng tôi nhận ra trong ánh mắt họ có vẻ “thử thách”. Tôi tự nhủ: “Đường Cẩn Nhi, hôm nay là ngày để chứng minh bản thân, đừng sợ hãi.”
Trong lúc tôi và Hạo trao đổi công việc, Bạch Phi đứng bên, như mọi khi, nhưng hôm nay ánh mắt cô ấy có phần căng thẳng hơn bình thường. “Cẩn Nhi, tôi nghĩ cô nên cẩn thận với dự án mới này, có vài người cổ đông đang quan sát cô đấy,” cô ấy thì thầm, giọng trầm nhưng vẫn giữ vẻ tươi cười. Tôi gật đầu, vừa biết ơn vừa hơi bực vì cảm giác bị giám sát quá mức.
Buổi chiều, tôi được mời tham dự một buổi tiệc tiếp khách tại một khách sạn sang trọng. Hạo dẫn tôi đi, tay nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi để trấn an. Nhưng khi tôi vừa bước vào phòng, tôi nhìn thấy Mạc Huyền đứng gần góc tiệc, nói chuyện với một vài nhân viên công ty. Ánh mắt cô ấy vô tình chạm tôi, nhưng nụ cười ấy lại khiến tôi khó chịu – một phần vì hiểu lầm trước đây, phần khác là vì cảm giác cô ấy đang “so đo” với tôi.
Bữa tiệc trở nên căng thẳng hơn khi một số vị khách thân thiết bắt đầu bàn tán về lễ cưới và mối quan hệ giữa tôi, Hạo và Bạch Phi. Tôi cố gắng mỉm cười, trò chuyện, nhưng trong lòng dấy lên cảm giác ngột ngạt. Tôi tự nhủ: “Ngày hạnh phúc của mình … sao lại có nhiều chuyện phiền thế này?”
Khi trở về biệt thự, tôi thấy Bạch Phi đứng ở phòng khách, ánh mắt nghiêm trọng hiếm thấy: “Cẩn Nhi, hôm nay có một số chuyện… cô cần để ý. Tôi không muốn cô bị ảnh hưởng bởi những lời nói bên ngoài.” Tôi thở dài, vừa cảm kích vừa thấy mệt mỏi. Mọi thứ cứ dồn dập, không còn bình yên như trước nữa.
Tối đến, tôi ra ban công, nhìn ánh đèn thành phố lấp lánh từ xa, nhấp một ngụm trà nóng. Hạo bước ra, đặt tay lên vai tôi, giọng trầm ấm: “Cẩn Nhi, đừng quá lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.” Tôi gật đầu, nhưng ánh mắt tôi lại vô tình chạm Mạc Huyền đang đứng dưới sân, lặng lẽ nhìn lên. Khoảnh khắc ấy, trong lòng tôi dấy lên một nỗi bất an lạ – đây có lẽ là dấu hiệu đầu tiên cho những hiểu lầm và rạn nứt sắp tới.
Tối hôm ấy, tôi tự nhủ: “Bình yên chỉ là tạm thời… và tôi biết, cuộc sống này sớm hay muộn cũng sẽ bắt đầu thay đổi.”