Ngày hôm đó, Hạo bận một số công việc quan trọng ở công ty, còn tôi được mời tham dự một buổi tiệc từ thiện tại một khách sạn sang trọng. Ban đầu tôi cảm thấy bình thường, nhưng ngay khi bước vào sảnh, ánh mắt tôi vô tình chạm Mạc Huyền – cô ấy đang trò chuyện với một nhóm nhân viên công ty Đường Thị, nụ cười thoáng hiện trên môi.
Chưa kịp chào hỏi, Bạch Phi bước tới bên tôi, giọng dịu dàng nhưng ánh mắt tinh quái:
“Cẩn Nhi, thấy không? Cô ta … luôn muốn chứng tỏ bản thân, không bao giờ chịu nhún nhường một chút nào. Nhìn cách cô ấy nói chuyện với nhân viên của chồng cô, tôi đoán là đang bàn mưu kế gì đó rồi.”
Tôi khẽ nhíu mày, lòng bỗng nổi lên cảm giác khó chịu. Cảnh tượng Mạc Huyền cười với những nhân viên, đôi khi gật đầu, đôi khi nghiêng người để trò chuyện… trong ánh mắt tôi bỗng trở nên khinh khỉnh và tính toán, như cô ấy đang “dằn mặt” tôi, hay cố tình cạnh tranh.
Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ, Bạch Phi nhẹ nhàng nghiêng người, giọng thì thầm:
“Cẩn Nhi, tôi không muốn cô biết chuyện này, nhưng cô ấy … từng nói xấu cô trong một cuộc gặp riêng với một số người quan trọng. Nếu không cẩn thận, cô ấy sẽ gây rắc rối lớn cho hôn nhân và danh tiếng của cô.”
Tôi chấn động, tim đập nhanh. Những lời Bạch Phi nói như một mũi d.a.o đ.â.m vào niềm tin tôi từng dành cho Mạc Huyền. Tôi quay nhìn cô ấy, nhưng Mạc Huyền vẫn mỉm cười, không hề hay biết tôi đang nhìn mình. Một cảm giác ghen ghét xen lẫn phản cảm tràn ngập trong lòng.
Sau buổi tiệc, trên đường về biệt thự, tôi không thể kiềm chế được, hỏi Bạch Phi:
“Cô… cô chắc chắn là điều đó là thật sao?”
Bạch Phi chỉ cười, hơi nghiêng đầu, ánh mắt như đang bày mưu:
“Cẩn Nhi, cô tin tôi đi. Tôi không bao giờ nói dối về chuyện ảnh hưởng đến cô. Cô ấy … không hề đơn giản như vẻ ngoài mà cô thấy đâu.”
Tối hôm ấy, tôi ngồi trên ban công, nhâm nhi ly trà nóng, nhìn ánh đèn thành phố lấp lánh. Hình ảnh Mạc Huyền ở tiệc vẫn hiện lên trong tâm trí, xen lẫn những lời Bạch Phi thì thầm, khiến tôi cảm thấy khó chịu đến mức bực tức. Một phần nào đó trong lòng tôi bỗng ghét Mạc Huyền đến tột cùng, và tôi tự nhủ:
“Ngày mai, tôi sẽ cẩn thận hơn… cô ta, Mạc Huyền, nhất định phải để tôi cảnh giác.”