Sáng sớm, tôi bước vào ô tô cùng Hạo, hướng về biệt thự gia đình Đường Thị ở ngoại ô. Ánh nắng len qua tán cây, chiếu xuống con đường dẫn vào cổng, tạo cảm giác yên bình nhưng cũng đầy quyền uy – đúng với phong cách hào môn mà tôi từng sinh ra.
Bố mẹ tôi đứng trước cổng, nụ cười rạng rỡ khi thấy tôi. Mẹ ôm chặt tôi, giọng dịu dàng:
“Cẩn Nhi, về đây vài hôm cho thoải mái nhé, công việc với Hạo chắc cũng căng lắm rồi.”
Bố nhìn tôi, ánh mắt đầy tự hào: “Con gái tôi … ngày cưới xong, cuối cùng cũng có vài ngày nghỉ với gia đình. Hãy tận hưởng.” Tôi mỉm cười, cảm nhận hơi ấm từ gia đình. Lâu lắm rồi, tôi mới thấy tâm hồn mình bình yên đến vậy.
Nhưng ngay khi tôi đang cười nói, trong tâm trí vẫn hiện lên hình ảnh Mạc Huyền. Tôi biết cô ấy cũng có thể xuất hiện ở đây, và ác cảm từ những hiểu lầm trước đó khiến tim tôi vẫn nhói lên. Bạch Phi, tất nhiên, cũng không bỏ lỡ cơ hội: trong lúc tôi trò chuyện với bố mẹ, cô ấy nhẹ nhàng bước đến, thì thầm:
“Cẩn Nhi, tôi nghe nói cô ta cũng có hẹn ở đây, có thể sẽ gặp vài người trong gia đình mình. Nhớ cẩn thận, đừng để cô ấy lợi dụng dịp này.”
Tôi hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh. Cảm giác vừa được gia đình yêu thương, vừa lo lắng về Mạc Huyền khiến tôi thấy mệt mỏi, nhưng tôi không muốn để lộ.
Buổi trưa, gia đình tổ chức bữa ăn nhẹ ngoài sân, những món ăn gia truyền, hương vị quen thuộc khiến tôi nhớ lại những ngày còn bé. Mọi chuyện tưởng như bình yên, nhưng ánh mắt tôi luôn dõi theo cửa cổng, sợ Mạc Huyền xuất hiện bất ngờ.
Chiều, tôi đi dạo quanh khu vườn rộng của gia đình, gió thổi nhẹ, lá cây xào xạc. Bỗng tôi gặp Bạch Phi, cô ấy đứng đó, tay khoanh trước ngực, ánh mắt đầy toan tính. “Cẩn Nhi, hôm nay nếu cô gặp cô ta, nhớ hãy giữ bình tĩnh. Đừng để bất cứ cử chỉ hay lời nói nào làm cô mất thể diện trước gia đình.”
Tối đến, tôi ngồi bên cửa sổ phòng ngủ, nhìn ánh đèn vàng phản chiếu khu vườn. Gia đình tôi đã đi ngủ, để lại tôi một mình với tách trà nóng. Tâm trí tôi vẫn đầy những hình ảnh Mạc Huyền, xen lẫn lời nhắc nhở của Bạch Phi. Tôi tự nhủ:
“Dù ở đây là nhà của mình, hạnh phúc gia đình là thật, nhưng cô ta … Mạc Huyền, tôi sẽ không quên những gì đã xảy ra.”
Và trong lòng tôi, ác cảm ấy ngày càng lớn, âm thầm tích tụ, như một ngọn lửa sẵn sàng bùng lên bất cứ lúc nào…