Vị hôn phu của ta chinh chiến nơi biên ải suốt ba năm.
Ta đã viết vô số phong thư gửi về.
Từ chuyện gia đình vụn vặt cho đến lời tình tứ vấn vương.
Hắn khải hoàn trở lại, nhưng bên người lại mang theo một nữ tử.
Ta không dám tin: “Chẳng phải chàng từng hứa trở về liền cùng ta thành thân sao?”
Vị hôn phu lạnh lùng bảo ta đừng dây dưa.
Nhưng ngay sau lưng, một cánh tay cường tráng hữu lực vươn tới, kéo ta lên ngựa.
“Ngoài ta ra, nàng còn định gả cho ai nữa?”
1
Năm ta mười ba tuổi, phụ thân đột ngột bệnh nặng qua đời.
Ông lo lắng cho ta, lúc lâm chung dặn dò phải đến nương nhờ cố hữu ở tận Ung Châu.
Cố hữu họ Ninh, từ khi ta chưa ra đời đã cùng mẫu thân định sẵn hôn ước với Tam lang nhà họ.
Như vậy mà đến cửa, cũng chẳng tính là đường đột.
Nào ngờ mang tín vật đến Ung Châu, mới hay vị hôn phu của ta đã theo quân nhập ngũ, trong nhà chỉ còn Đại lang đã thành thân hầu hạ mẫu thân goá.
Bá mẫu nhà họ Ninh thân thể suy nhược, nói đôi câu đã phải thở dốc, song đối với ta lại hiền hòa vô cùng.
“Đứa nhỏ ngoan, ngươi là Chiếu Doanh phải không? Cái tên này, là ta cùng mẫu thân ngươi đặt cho đấy. Ngươi là dâu chưa qua cửa của Tam lang, thì cũng chính là con ta, cứ yên tâm mà ở lại.”
Nhà họ Ninh chẳng phải hào môn, chỉ dựa vào hai tiệm gạo để sinh sống, sau khi Ninh thế bá mất đi, tiệm gạo liền giao vào tay Đại lang quản lý.
Đại lang ôn hòa, biết ta đến còn đặc biệt mua rượu thịt tẩy trần cho ta, con gái hắn là Tiểu Mãn thường quấn quýt bên đầu gối bá mẫu, cũng thích thân cận cùng ta.
Chỉ có thê tử của Đại lang là không mấy ưa thích ta, ta bèn hạn chế lui tới trước mặt nàng.
Ở lại nhà họ Ninh nửa tháng, bá mẫu muốn may áo đông cho Tam lang, ta biết bà làm kim chỉ lâu thì mắt đau, bèn chủ động xin thay bà làm.
Nữ công của ta chẳng tính là khéo léo, nhưng tuổi trẻ tay nhanh.
Bá mẫu sờ vào áo đông ta làm, cười đến nỗi không thấy răng đâu nữa.
“Áo cũng may xong rồi, chẳng bằng viết thêm cho Tam lang một phong thư đi? Đợi nó trở về, hai đứa liền thành thân, làm quen từ trước cũng là tốt.”
Ta nghĩ cũng có lý, bèn cầm bút viết thư.
2
Phong thư đầu tiên, ta viết rất khách khí.
Trước tiên tự báo lai lịch, nói mình là vị hôn thê định sẵn từ trong bụng mẹ, bởi phụ thân qua đời, nên đến Ung Châu nương nhờ, may được bá mẫu che chở, có chỗ an thân …
Dài dòng dằng dặc, ta viết toàn lời tán dương, cuối cùng vẫn không nhịn được mà thêm một câu.
【Ung Châu đã gần thu sang, gió thổi hàng ngô đồng trút lá xanh, chẳng biết cảnh sắc nơi Bắc địa chàng thấy có khác chăng?】
Mẫu thân đi sớm, ấn tượng của ta về bà chẳng sâu, chỉ nhớ phụ thân từng nói bà xuất thân Bắc địa, nơi hoàn toàn khác biệt với Ung Châu, Dung Châu, đáng tiếc kiếp này ta e khó lòng đặt chân tới đó.
Nếu có thể nghe từ miệng người khác kể một hai, cũng là tốt.
Phong kín thư, ta đặt cùng áo đông đem đến dịch trạm.
Trong dịch trạm ồn ào náo nhiệt, chen chúc toàn thân quyến gửi áo đông cho quân Bắc, ta nhận lấy tờ trát dịch khách đưa, khó khăn lắm mới tìm được chỗ trống, viết lên doanh sở của Ninh Tam lang.
Nhưng khi viết tiếp xuống, ta lại bối rối.
Trước khi đi, ta chỉ hỏi hắn đóng quân ở doanh nào, lại quên hỏi tên đầy đủ của hắn.
Chẳng lẽ, ta chỉ viết “Ninh Tam lang” sao?
May mà Tiểu Mãn náo nũng đòi ăn kẹo hồ lô ngoài phố, ta bèn đưa nó theo.
Nghe ta hỏi thế, tiểu cô nương liền ngọt giọng đáp ra tên đầy đủ của tam thúc.
“Ninh Vân Chi!”
Ta xoa đầu nó, khen mấy câu, rồi hỏi thêm có biết tên viết thế nào không, Tiểu Mãn lại lắc đầu như trống bỏi.
Lo sợ viết sai, ta đành trả lại trát dịch.
Nào ngờ dịch khách nghe xong, cười nói: “Có phải Tam lang Ninh đóng ở trại Hổ Uy Bắc địa không? Vừa hay ta biết, để ta viết thay cho cô nương.”
Dịch khách cầm bút, mau chóng viết tên Ninh Tam lang dưới “Hổ Uy doanh”.
【Ninh Vân Chi.】
3
Thư của Ninh Vân Chi quả thực hồi đáp rất nhanh.
Chỉ là không mấy khách khí.
【Trong nhà bao giờ tìm cho ta vị hôn thê thế?】
【Nịnh hót quá lố.】
【Bắc địa và Ung Châu khác biệt một trời một vực, đầu đông đã gió tuyết đầy trời, đến tháng Chạp, mặt đất đóng băng dày cộp. Chưa thấy qua nhỉ? Đi một bước là có thể ngã trượt cả dặm.】
Ta cầm thư, xem đi xem lại hồi lâu.
Đây chính là vị Tam lang ít lời chất phác mà bá mẫu từng nói ư?
Ở Dung Châu ta, ít lời chất phác đâu có như vậy.
Bá mẫu tuy không biết chữ, nhưng chẳng ngăn được bà giục ta hồi thư cho Ninh Vân Chi.
“Phu thê với nhau, quan trọng nhất là tâm ý tương thông.”
“Tình cảm sâu nặng rồi, ngày sau mới thuận hòa. Nghe lời bá mẫu, viết hồi thư cho nó, lại kèm trong phong thư ít lá cây, hoa cỏ gì đó, đảm bảo khiến tiểu tử kia ngẩn ngơ chẳng yên.”
Ta vô cùng chấn động: “bá mẫu thật lợi hại…”
Bá mẫu che môi ho khan mấy tiếng, mới cười nói: “Có gì lợi hại đâu? Toàn là mấy chiêu ta và mẫu thân ngươi dùng còn sót lại, chỉ là ta thay bà ấy truyền dạy lại thôi.”
Ta nghe lời viết thư hồi đáp Ninh Vân Chi.
Trước tiên kể gia sự đều yên ổn, trong sân quế vàng đầy cành, mấy hôm trước ăn bánh quế đến nỗi mặt tròn thêm một vòng.