Thế nhưng còn chưa kịp về, ta đã bị người Di đánh thương đầu, khốn nỗi lại đúng ngay chỗ trí nhớ, sau khi nhập ngũ thì mơ hồ quên mất bảy tám phần.
Trong thành có nữ y Hoa Nga, tính tình hào sảng, từ sau khi ta bị thương thì không rời không bỏ, ngày đêm chăm sóc. Ta cảm động vô cùng, lần đầu tiên hiểu được cái gọi là động tình là tư vị thế nào. Đêm trước khi thương thế lành, chuẩn bị hồi hương, ta mượn men say mà cùng nàng thành vợ chồng.
Hoa Nga rưng rưng nhìn ta, lần đầu bộc lộ sự yếu mềm trái ngược với bề ngoài. Ta lập tức quyết định đưa nàng về nhà.
Nhưng sau khi về mới biết, trong nhà còn có vị hôn thê, đã chờ ta suốt ba năm.
So với Hoa Nga, vị hôn thê kia bất quá chỉ là một nữ nhân xa lạ, ta vì thế cùng nương cãi vã ầm ĩ, bước ra cửa, lại chạm mặt nàng —— Chu Chiếu Doanh.
Ta thất thần thật lâu.
Chu Chiếu Doanh, thật sự xinh đẹp, xứng với tên nàng.
Nhưng ta đã có Hoa Nga rồi.
Ta lạnh mặt, bảo nàng cùng ta từ hôn. Chu Chiếu Doanh không đáp, ngược lại hỏi ta một câu —— nàng hỏi, nếu hôn phu chết, vị hôn thê có thể lập tức tái giá không?
Có ý gì?
Một cơn tức giận vô cớ nổi lên —— lẽ nào nàng vốn định chờ ta c.h.ế.t để cải giá?
Khi ta phản ứng lại, mấy chữ “ xấu xa vô sỉ” đã thốt ra. Thế nhưng Chu Chiếu Doanh không giận, ngược lại thở phào, đồng ý cùng ta từ hôn.
Không biết vì sao, trong lòng ta chẳng có chút cảm giác giải thoát, ngược lại còn như bị kim đ.â.m nhói.
Nhưng ta đã có Hoa Nga rồi.
Ta lại một lần nữa nhắc nhở bản thân.
Về sau, Hoa Nga đuổi Chiếu Doanh ra khỏi nhà, ta vốn muốn ngăn, nhưng mỗi khi nhớ đến dáng vẻ nàng ngày đêm hầu hạ chăm sóc ta, lại mềm lòng.
Hoa Nga mượn sự mềm lòng ấy, càng lúc càng lấn tới, đầu tiên xúi ta phân gia, rồi lại thò tay vào hiệu gạo.
Ta đã làm một quyết định sai lầm nhất đời —— ta nói với Chu Chiếu Doanh rằng Hoa Nga cũng biết tính sổ, bảo nàng giao sổ sách cho Hoa Nga.
Nhưng ta nào ngờ, Hoa Nga lừa gạt ta, nàng ngay cả chữ cũng chẳng biết mấy, sao có thể tính sổ?
Sổ sách bị nàng làm loạn cả, đại tẩu bụng mang dạ chửa, đêm thắp đèn tính toán mà chẳng sao làm rõ.
Trong nhà đem toàn bộ tích cóp ra, nương và đại tẩu cầm đi một phần trang sức, góp bạc cho đại ca thu gạo. Nhưng không còn dư, chẳng thuê được tiêu sư, đại ca trên đường về gặp giặc cướp, chẳng những gạo bị cướp, mà còn trọng thương hôn mê, phu dịch cũng có kẻ c.h.ế.t có kẻ bị thương.
Ta cùng Hoa Nga cãi vã, nàng lại còn có lý hơn ta.
“Nương tử đây còn tưởng ngươi là vị thiên phu trưởng Ninh Vân Chi kia, mới ngày đêm chẳng rời mà chăm sóc, ai dè ngươi chỉ là một phế vật thương tật giải ngũ! Nương tử ta còn chưa trách ngươi lừa ta đấy!”
Ta như bị sét đánh ngang tai.
Ha, ha ha! Đây chính là người vợ mà ta dám nghịch mẫu thân cũng muốn lấy! Đây chính là nữ nhân mà ta bỏ Chu Chiếu Doanh cũng muốn lấy!
Sau đó, hành sự của Chu Chiếu Doanh, lại giống như cái tát nặng nề giáng thẳng mặt ta.
Nói cho ta biết, ta mù mắt đến mức nào.
Hoa Nga trộm khế nhà đem cầm tiệm cầm đồ bỏ trốn, còn nàng thì đem tích góp ra, cứu nhà lúc nguy nan.
Ta để chuộc tội, bèn theo một chuyến hộ tiêu đầy hiểm ác. Trong đó hung hiểm không cần nhiều lời, trải qua sinh tử mới đến được Tịnh Châu.
Tịnh Châu gần biển, châu báu rẻ, huynh đệ tiêu cục đều mua trâm vòng cho vợ con.
Một đại ca hỏi ta có vợ chưa.
Ta như bị ma xui quỷ khiến mà đáp: “Trong nhà có một vị hôn thê.”
Đại ca cười lớn: “Thế còn chần chờ gì? Mau chọn cho vị hôn thê của ngươi một cây trâm trân châu thật to!”
Ta cũng chẳng hiểu sao, thật sự đi chọn, chọn một cây trâm hoa đào.
Trên đường về, ta ngày ngày lấy nó ra ngắm, trước mắt không kìm được hiện lên gương mặt Chiếu Doanh.
Nàng đội trâm này, nhất định là nữ tử đẹp nhất Ung Châu.
Nhưng khi vào đến cửa, ta lại do dự.
Nàng e là…… sẽ không nhận trâm của ta.
Chỉ có đại tẩu không mấy ưa ta, nên ta ít khi tới gần nàng.
Cảnh tượng ngày ấy đại ca đầy m.á.u được khiêng về, đại tẩu ôm bụng ngã xuống, vẫn như hiện ngay trước mắt, ta không chút do dự mà đồng ý phân gia, tận khả năng đem hết mọi thứ cho đại ca.
Chỉ có như vậy, trái tim giày vò mới dễ chịu đôi chút.
Sau bữa cơm, Chiếu Doanh cáo từ ra về, nhìn bóng lưng nàng, trong lòng ta bỗng dâng lên một tiếng gọi ——
Đuổi theo đi, nếu không cả đời ngươi sẽ hối hận.
Ta nghe theo, đuổi ra, đưa cây trâm ấy.
Thần sắc Chiếu Doanh lại thật lạnh, ánh mắt thoáng mang châm biếm ——
Nàng nói: “Ta ghét ngươi.”
Nàng còn nói: “Ngươi còn tệ hơn cả Hoa Nga, vậy mà vẫn có thể đứng vững ở đây, thật khiến người ta thất vọng.”
Như thể có một cây búa lớn nện thẳng vào tim, nện đến mức toàn thân run rẩy.
Lúc này, có người cưỡi ngựa đến, hắn gọi ——
“Chiếu Doanh.”
Người ấy đối diện ta, ta ngẩng đầu, liền chạm ngay ánh mắt hắn.
Ta đã nhớ ra.
Thì ra là thế.
Thì ra từ rất lâu trước đây, đã định sẵn rồi, kết cục của ta và Chiếu Doanh.
(Hoàn)