Ta chỉ thấy nực cười: “Ngươi có mua, cũng không nên đưa ta. Ninh Vân Chí, cần ta nhắc ngươi sao? Ta là nghĩa nữ của nương ngươi, là muội muội của huynh tẩu ngươi, nhưng chỉ riêng giữa ta và ngươi, chẳng hề có quan hệ gì, thậm chí còn tệ hơn người xa lạ, bởi vì ta ghét ngươi.”
Ninh Vân Chí sững lại.
“Trong lòng ta, ngươi chẳng khác gì Hoa Nga, thậm chí còn đáng ghét hơn. Bởi vì người ngươi suýt hại chết, chính là huynh tẩu của ngươi. Nay Hoa Nga đã chịu trừng phạt, còn ngươi vẫn có thể đứng yên ở đây, thật khiến ta thất vọng.”
Sắc mặt hắn càng lúc càng trắng bệch, ta cũng không có ý định buông tha, còn muốn châm chọc thêm vài câu, thì phía sau chợt vang lên một tràng tiếng vó ngựa “lộc cộc”.
Một giọng nói sáng sủa vang lên từ phía sau ta.
“Chiếu Doanh!”
Chiếc hộp gỗ trong tay Ninh Vân Chí rơi xuống đất, phát ra một tiếng “cộp” nặng nề.
19
Chàng trai xuống ngựa, từng bước từng bước tiến về phía ta.
Mái tóc đen được buộc cao, dung mạo tuấn tú sáng sủa. Khi đến gần, hắn theo bản năng kéo chỉnh lại bộ kỵ trang xanh biếc vốn đã phẳng phiu không chút nếp nhăn, rồi sửa lại thanh đoản đao nơi hông đang hơi lệch.
Không hiểu vì sao, ta bỗng bật cười.
“Ninh Vân Chi.” Ta gọi hắn.
Hắn lập tức đáp: “Là ta, Chiếu Doanh, ta là Ninh Vân Chi.”
20
Ninh Vân Chi đưa ta đi khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Ung Châu, lại cùng nhau dạo khắp non xanh nước biếc ngoài thành.
Quả nhiên bánh ngọt cuối ngõ Tịch Thủy rất ngon, ta thích nhất là bánh quế hoa. Dưới chân núi Đại Từ quán, chúng ta cùng nhau ăn đậu hũ, ta ăn ngọt, hắn ăn mặn.
Lúc tuyết lớn, hắn đưa ta đi thuyền, thuyền phu dựng một cái lò, nướng thịt cho chúng ta. Rượu là Ninh Vân Chi mang từ nhà đi, hôm ấy chúng ta trên phố tình cờ gặp huynh tẩu hắn, đại ca hắn còn nháy mắt ra hiệu, nhưng hôm sau Ninh Vân Chi liền mang một vò rượu ngon, nghe nói là bảo tàng của nhị ca hắn.
Uống rượu ấm, ngắm tuyết rơi, quả là lạc thú nhân gian.
Uống được hai chén, mặt ta hơi nóng, vén rèm để gió lùa vào.
Ngoảnh lại, chợt phát hiện người đối diện đang chăm chú nhìn ta không rời.
“Nhìn ta làm gì?”
Hắn chống cằm, dường như chẳng biết hai chữ “thẹn thùng” viết thế nào: “Chiếu Doanh xinh đẹp, như tiên nữ trên cung trăng.”
Ta cười: “Ngươi từng gặp tiên nữ trên cung trăng sao?”
“Gặp rồi.” Giọng hắn rất khẽ, “Ngay trước mắt ta đây.”
Không biết từ lúc nào, thiên địa lặng yên, chỉ còn tiếng “tách” vang lên từ than hồng trong lò.
Ninh Vân Chi bất chợt gõ nhẹ lên chén rượu.
Hắn khẽ hát: “Dép dâu, guốc mộc, ở giữa buộc dây. Thuở nhỏ thương mẹ, lớn lên thương chồng, cớ sao chẳng sớm tính chuyện gia thất?”
Ta nghe ra, ấy là dân ca Bắc địa.
Chẳng trách trong thư hắn không viết nửa sau, quả nhiên phong tục Bắc địa phóng khoáng, ngay cả ca d.a.o cũng hào sảng như thế.
“Chiếu Doanh, ta tên là Ninh Vân Chi, chữ ‘Vân’ trong ‘thành tín vẹn tròn’, chữ ‘Chi’ trong ‘cầu chi bất đắc’. Nhà ở ngõ Tịch Thủy, hàng thứ ba, mọi người gọi ta là ‘Ninh Tam Lang’. Trớ trêu thay, lại gặp được nữ tử tuyệt thế nhân gian.”
“Nhà ta dư dả, cơm no áo ấm. Lần này vào kinh nhận thưởng, được phong bồi nhung hiệu úy, tuy là hư chức, nhưng mỗi tháng có một lượng tám trăm tiền bổng lộc, thêm năm đấu lộc mễ, tất cả đều giao cho phu nhân quản. Bạc thưởng triều đình ban và bạc nhà ta thêm vào, đã mua được một tiểu viện ở ngõ Tịch Thủy, khế ước nhà cũng giao cho phu nhân.”
“Sau khi thành thân, trước hết đến Dung Châu bái tế cha mẹ phu nhân, rồi đến Yến Bắc ngắm phong cảnh phương bắc.”
Trên mặt hắn cuối cùng hiện lên một tia khẩn trương.
“Chiếu Doanh, nàng nói đi, nữ tử tốt nhất trần thế, có bằng lòng gả cho ta chăng?”
21
“Nữ tử tốt nhất trần thế đáp rằng——”
“Nàng nguyện ý.”
-------
Hậu ký · Ninh Vân Chí
Thế sự thật đúng là thích đem ta ra làm trò cười.
Năm nhập ngũ, nương nói với ta, phụ thân của tiểu thư Chu gia – người cùng ta đính hôn từ thuở nằm nôi – lâm bệnh nặng, chẳng biết còn trụ được bao lâu. Nương nhờ người đưa một lượng bạc, nói nếu chẳng may có chuyện, thì để nàng đến nhà ta sống.
Nghe xong, trong lòng ta cũng chẳng gợn sóng gì. Khi ấy còn trẻ tuổi, đối với chuyện nhi nữ tình trường vừa chẳng mấy hứng thú, lại càng không để tâm.
Đến năm thứ hai trong doanh Hổ Uy, người Di nam hạ càng ngày càng nhiều. Một lần tuần đêm, ta bị thám tử người Di tập kích, ngàn cân treo sợi tóc, chính là đồng đội tuần tra cứu ta.
Ta nhận ra hắn —— Ninh Vân Chi, đồng niên cùng ta bắc thượng tòng quân.
Tuy là đồng hương đồng tộc, nhưng Ninh Vân Chi dũng mãnh thiện chiến, mới nhập ngũ một năm đã là bách phu trưởng, chẳng phải ta có thể sánh được.
Không biết có phải ảo giác hay không, Ninh Vân Chi dường như đặc biệt chiếu cố ta, chẳng những cứu ta một lần, mà khi tập kích tiên phong quân Di, ta bị vây khốn trong trận doanh địch, hắn một mình cưỡi ngựa xông vào, lần thứ hai cứu ta thoát hiểm.
Ta đến cửa tạ ơn, Ninh Vân Chi lại lánh không nhận, trái lại còn hành đại lễ với ta.
Hắn nói, hắn có một thỉnh cầu vốn không nên mở miệng.
Nghe xong, ta chỉ có một ý nghĩ ——
Đàn bà? Đàn bà so với ân cứu mạng, thì tính là gì?
Ta đập n.g.ự.c bảo đảm, về sẽ lập tức cùng Chu Chiếu Doanh từ hôn.