Nhắc tới đây, vẻ mặt Quách Bình Viễn không khỏi cảm khái khôn xiết. Tình cảnh lúc ấy quả thực vô cùng sốt ruột vì thằng bé, thế nên ông chỉ kịp cảm ơn Cố Tri Ý qua loa vài câu rồi hai ông cháu họ đã vội vã rời khỏi chuyến xe lửa.
Ông định bụng hỏi tên tuổi Cố Tri Ý để sau này còn tìm đến cảm ơn một cách chu đáo, nhưng nào ngờ ân nhân lại làm việc tốt mà không muốn lưu danh.
Mấy năm ròng, Quách Bình Viễn mỗi khi nhàn rỗi lại hay than thở, rằng một cô đồng chí tốt bụng như vậy, không biết sau này có còn cơ duyên gặp lại hay không. Nào ngờ, lần này lại thực sự gặp lại nhau.
“Ba ơi, đồng chí Cố? Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy ạ?” Quách Nghĩa Đảng đi tới sau lưng, nhìn thấy hai người đối đáp thân thiết, tự nhiên như vậy, anh ta có chút ngỡ ngàng, chẳng hiểu mô tê gì.
Lúc này, Quách Bình Viễn bảo Quách Nhạc Nhạc mau mau chào hỏi Cố Tri Ý trước, sau đó ông mới quay sang giải thích cho con trai mình mọi chuyện một cách tường tận.
“Đây, đây chính là cô đồng chí mà trước đây ta từng kể với con, người đã ra tay cứu thằng Nhạc Nhạc nhà mình trên chuyến xe lửa ngày ấy. Lúc đó vội vã rời xe, ta đã nói với con là không tìm được người ta để cảm ơn cho phải phép đó sao? Thật may mắn làm sao, hôm nay lại vừa khéo gặp lại ở đây.”
Chính bản thân Quách Nghĩa Đảng cũng không tài nào nghĩ tới, cái chuyện ly kỳ hệt như trong các cuốn tiểu thuyết lại có thật ở ngay trước mắt.
“Hóa ra Tổng giám đốc Cố chính là vị ân nhân đã cứu mạng thằng Nhạc Nhạc nhà ta dạo ấy sao?” Vừa dứt lời, Quách Nghĩa Đảng lại chuẩn bị thao thao bất tuyệt bày tỏ lòng biết ơn Cố Tri Ý thêm lần nữa.
Cố Tri Ý nhìn vẻ mặt xúc động của những người trong nhà họ Quách, vội vàng xua tay ngắt lời: “ Tôi nào có giúp được gì to tát, chỉ là chút việc nhỏ nhặt, chẳng bõ bèn gì đâu. Chuyện cũng đã qua lâu rồi.”
Ý cô muốn nói là mọi người không cần phải quá khách sáo, chẳng có gì đáng để cảm ơn rốt ráo cả. Cô vốn không quen với những lời xã giao kiểu cách như thế này. Đối với cô, đó chỉ là việc nhỏ như con kiến, chẳng hề tốn chút công sức nào. Nếu hôm nay không tình cờ gặp lại ở đây, e rằng cô đã quên khuấy mất từ lâu rồi.
Thế nhưng, những người trong nhà họ Quách lại chẳng nghĩ vậy. Bởi lẽ Quách Nhạc Nhạc là con trai độc nhất, là cục vàng cục bạc quý giá của cả nhà, họ coi thằng bé còn trọng hơn tính mạng bản thân. Nếu Nhạc Nhạc mà gặp phải bất trắc gì, e rằng mấy người lớn trong nhà cũng chẳng còn thiết sống trên đời nữa.
Thế nên, xét cho cùng, Cố Tri Ý cũng xem như đã gián tiếp cứu mạng cả gia đình họ Quách.
Lúc này đã tìm được vị ân nhân rồi, dù thế nào thì Quách Bình Viễn cũng quyết phải mời cô về nhà dùng một bữa cơm cho phải đạo. Huống hồ, các nghi thức ở bên này cũng coi như đã hoàn tất đâu vào đấy. Phía sau, dù Quách Nghĩa Đảng không ở lại lo liệu cũng chẳng thành vấn đề to tát gì.
Hà Đại Thạch đứng một bên cũng không tài nào ngờ lại có chuyện bất ngờ đến vậy. Nghe họ nói muốn mời Cố Tri Ý đi ăn cơm, anh liền chủ động nói mình sẽ nán lại đây lo liệu công việc, để Cố Tri Ý có thể an tâm đi ăn cơm cùng gia đình họ Quách.
Cố Tri Ý nghĩ bụng, nếu không cho người ta một cơ hội để bày tỏ lòng biết ơn, e rằng họ sẽ mãi canh cánh trong lòng không yên. Vậy nên, cứ dứt khoát dùng một bữa cơm, rồi tiện thể nói rõ mọi chuyện là xong xuôi.
Thế là cô không khách sáo chối từ nữa, cùng những người nhà họ Quách bước lên lầu dùng bữa.
Vì mục đích chính là tiếp đãi khách nước ngoài, Cố Tri Ý đã đặc biệt thiết kế một quán ăn kiểu Tây và một nhà hàng Trung Hoa riêng biệt. Trông chẳng khác gì mấy so với những khách sạn sang trọng, hiện đại mà người ta hay thấy sau này.
Khách sạn lúc này mới vừa khai trương, thế nên cũng có không ít người dân hiếu kỳ kéo tới đây, muốn tự mình thử xem hương vị của khách sạn ba sao có gì đặc biệt đến vậy.
Họ tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ. Lúc này, Quách Nghĩa Đảng mới chính thức giới thiệu Cố Tri Ý với bố mình. Dù trước đó ông đã nghe thoáng qua đôi chút, nhưng giờ được giới thiệu kỹ lưỡng, Quách Bình Viễn lại càng thêm lời tán thưởng dành cho Cố Tri Ý.
" Đúng là không ngờ hai nhà chúng ta lại có duyên lành đến thế. Nghe nói cô trước đó có về Thâm Quyến mở công ty phải không?" Quách Bình Viễn tò mò hỏi, nhưng cách hỏi vẫn khá ý nhị. Dù hiện tại nhà nước khuyến khích kinh tế cá thể phát triển, nhưng với suy nghĩ của thế hệ trước như ông, những người đã vất vả học hành bốn năm đại học, không muốn giữ lấy bát cơm sắt vững vàng mà lại dấn thân vào làm ăn tư nhân, quả thực khiến người ta khó bề lý giải.
---