Cố Tri Ý đại khái vẫn nắm được ý tứ của đối phương, thế nên cô châm trà mời mọi người rồi cười nói: " Đúng vậy, chẳng phải đó cũng là cách để góp một viên gạch nhỏ bé vào công cuộc xây dựng đất nước hay sao?"
" Đúng đúng đúng, người tài như cháu Cố thì dù có tới nơi nào cũng sẽ phát sáng." Quách Bình Viễn vui vẻ nói.
Hiện tại là thời đại mới, thế nên tư tưởng cán bộ ngày trước cũng không còn thịnh hành nữa. Họ gọi món ăn, nhân tiện nói thêm vài câu chuyện về Quách Nhạc Nhạc.
Lần trước Cố Tri Ý cứu cậu nhóc trên tàu hỏa, khi đó cậu bé mới một hai tuổi. Giờ đây, đã là một cậu bé chừng bốn, năm tuổi rồi. Thân hình hơi mũm mĩm, chắc là được người trong nhà nuông chiều lắm, nhưng lúc này cũng vô cùng kiên nhẫn đi theo sát bên người lớn. Đôi lúc lại đưa ánh mắt tò mò nhìn về phía Cố Tri Ý.
"Làm sao vậy?" Trong nhà Cố Tri Ý cũng có mấy đứa trẻ con, mà tuổi tác của thằng bé này cũng không khác mấy với Đoàn Đoàn và Viên Viên.
Người làm mẹ luôn là như vậy, thấy những đứa trẻ đáng yêu là không khỏi muốn trêu ghẹo vài câu. Quách Nhạc Nhạc có phần thẹn thùng, nhưng vẫn mạnh dạn nhìn thẳng vào Cố Tri Ý.
"Cảm ơn dì đã cứu con." Tất cả mọi người trên bàn đều không ai nghĩ tới Quách Nhạc Nhạc sẽ nói ra câu này. Dù sao thì ở nhà cậu bé cũng như một tiểu bá vương, thế nên thật khó mà thấy Quách Nhạc Nhạc lại trịnh trọng nói lời cảm ơn như vậy.
Chắc là do trước đó ông nội Quách Bình Viễn cứ nhắc đi nhắc lại mãi ở trước mặt cậu nhóc, nói rằng lúc ấy cậu bé ham ăn nên mới bị mắc kẹt, may mà có một dì xinh đẹp ra tay cứu giúp.
Trẻ con tuy không biết sống c.h.ế.t là gì, nhưng vẫn biết cách nói lời cảm ơn.
Lúc này, nhìn thấy Cố Tri Ý, cậu bé mới nghiêm túc nói lời cảm ơn. Vẻ mặt Quách Bình Viễn vui mừng ra mặt nhìn cháu trai mình. Còn Cố Tri Ý thì lại bị cậu nhóc khiến bật cười, không kìm được đưa tay véo nhẹ cái má phúng phính của cậu bé.
"Không cần phải cảm ơn, dì cũng chỉ làm chút việc nhỏ, có đáng là bao."
Khi đồ ăn được dọn lên, mọi người cũng trò chuyện thêm vài câu chuyện thân tình. Sau bữa cơm này, quan hệ của hai nhà thân tình hơn hẳn.
Đặc biệt là có cậu nhóc Quách Nhạc Nhạc làm cầu nối, bữa cơm ấy, dù là khách hay chủ, ai nấy đều vui vẻ.
Thế nhưng sau đó Quách Nghĩa Đảng còn có công việc nên cũng không ở lại lâu được. Họ chào hỏi, dặn dò sau này nên qua lại với nhau nhiều hơn một chút, rồi cũng chào tạm biệt.
Khi Cố Tri Ý xuống đến lầu một, vẫn thấy Hà Đại Thạch đang đợi ở đó.
"Anh Hà, sao anh vẫn còn nán lại đây vậy? Anh đã dùng cơm chưa?"
"Ăn rồi, ăn rồi. Vừa rồi ở trong tiệc tùng, tôi chỉ ăn uống qua loa một chút thôi. Cô không biết chứ, vừa rồi mấy người kia thấy cô vừa nói vừa cười với thị trưởng Quách, liền kéo tới hỏi tôi hai người có quan hệ gì đấy."
Hà Đại Thạch cũng là người hiểu chuyện, thế nên không hề để lộ chân tướng, chỉ nói là vì chuyện công trình nên mời cô Cố Tri Ý đi ăn một bữa cơm giao tế. Mọi người thấy không hỏi được gì thêm thì cũng đành bỏ cuộc.
Hà Đại Thạch chưa kể cho cô nghe chuyện bị người ta vây hỏi ra sao, nhưng Cố Tri Ý hoàn toàn có thể đoán được. Rốt cuộc, công trình này vừa thuận lợi hoàn thành lại đạt hiệu quả tốt đẹp, về sau Huy Đằng chắc chắn sẽ trở thành một đối thủ lớn.
Thế nên ai nấy đều muốn tìm hiểu xem liệu Huy Đằng có thế lực ngầm nào chống lưng hay không, nhỡ đâu mai sau có đắc tội, còn biết đường mà tránh né.
Song, hỏi mãi chẳng ra manh mối, mọi người tự động suy đoán rằng Cố Tri Ý có thế lực chống lưng, phỏng chừng có bà con với vị lãnh đạo thành phố Thâm Quyến nào đó.
Khỏi phải nói chi nhiều, chính những suy đoán vô căn cứ ấy về sau đã giúp công ty của Cố Tri Ý tránh được không ít rắc rối. Tuy nhiên, Cố Tri Ý tạm thời chưa hay biết chuyện này. Công trình đã hoàn tất, tiếp theo là chờ cấp trên thanh toán nốt khoản tiền cuối cùng.
Vì đích thân thị trưởng đã đích thân giám sát, vả lại sau khi Quách Nghĩa Đảng trở về cũng cố ý đốc thúc việc thanh toán khoản tiền này sớm cho họ. Thế nên, Cố Tri Ý và đồng nghiệp đã nhận được khoản tiền cuối cùng một cách rất nhanh chóng.
Sau khi thanh toán các khoản chi phí và tiền lương cho công nhân, Cố Tri Ý và Hà Đại Thạch chia nhau khoản lợi nhuận, mỗi người bỏ túi năm mươi vạn đồng.
---