Chỉ đến khi những đĩa bò bít tết nóng hổi được bưng ra, hai người lớn là cậu Cố Tử Lâm và mợ Lâm Tú Mai mới ngượng nghịu để mấy đứa bé "hướng dẫn" cách cầm d.a.o nĩa cho đúng điệu, rồi mới chật vật xiên được miếng thịt.
Quả thực, phong cách ăn uống của người phương Tây sao mà phiền phức quá đỗi!
Chỉ cần dùng đũa gắp lên chẳng phải là xong rồi sao? Thật sự còn không tiện bằng dùng đũa nữa là.
Cố Tử Lâm bụng bảo dạ vậy, nhưng quả thật anh chẳng dám thốt ra lời nào.
Nơi này là chốn của Tây, lỡ mà anh mở miệng, e rằng sẽ đắc tội với không ít người mất.
Mấy đứa bé cắt miếng thịt trông rất ngon lành, đẹp mắt.
Chỉ là khi Lâm Tú Mai nhìn thấy miếng thịt bò giữa vẫn còn hơi hồng, cô khẽ hỏi Tam Bảo: “Tam Bảo à, miếng bò này có phải chưa chín không con?”
“Mợ hai ơi, bít tết như thế này mới là ngon nhất đấy ạ, mợ cứ yên tâm ăn đi ạ!” Tam Bảo tỏ vẻ rất sành sỏi mà giải thích cho hai người họ.
Cố Tử Lâm quả nhiên được mấy đứa bé này dạy cho một bài học rồi, vừa hiểu vừa không hiểu mà gật gù.
Sau đó, những món súp củ cải đỏ Borsch và các món phụ khác được lần lượt dọn ra, cả nhà cứ thế ăn uống một bữa ra trò, no nê.
Hương vị đúng là không tệ lắm, bằng không thì khách khứa làm sao mà đông đến thế.
Chẳng qua Cố Tử Lâm vẫn thấy bữa cơm Tây này có phần kỳ lạ, ăn không được tự nhiên cho lắm. Anh nghĩ bụng, sau này vẫn là những bữa cơm Trung quen thuộc, thoải mái nhất.
Mấy đứa bé đều ăn hết thức ăn trong đĩa của mình, bụng cũng đã no căng.
Đến lúc Cố Tử Lâm đi thanh toán, thì đúng là lòng anh lại quặn thắt một hồi.
Anh không ngờ rằng chỉ vài món ăn Tây ít ỏi vậy mà lại tốn kém đến thế.
Bởi vậy, anh càng tự nhủ, lần tới có c.h.ế.t cũng chẳng quay lại đây nữa.
Mấy người họ ăn uống no say, cuối cùng trở về chốn cũ.
Sau đó, mấy đứa bé thỉnh thoảng rủ nhau đi đây đi đó, lúc thì ghé cửa hàng loay hoay phụ việc.
Và chúng đúng là đã giúp được không ít việc. Lần nào Cố Tử Lâm cũng cười ha hả, mùa hè này anh đã “thuê” được mấy đứa trẻ con để làm phụ việc. Chờ khi đám trẻ phải về Bắc Kinh rồi, anh sẽ tính công trả chúng một thể.
Thế là mấy đứa bé càng thêm nhiệt tình.
Nói đến Đại Bảo và Nhị Bảo, vào thời điểm hai anh em phải lựa chọn trường học nguyện vọng, Cố Tri Ý đã nói chuyện với chúng một buổi.
Sau đó hai anh em cũng đã có suy nghĩ riêng của mình rồi.
Vì vậy Cố Tri Ý cũng không bận lòng quá nhiều. Con cái đã khôn lớn, tóm lại thì chúng cũng đã có con đường riêng mà mình muốn bước.
Đại Bảo thì không còn nghi ngờ gì nữa, lúc cậu còn chưa tốt nghiệp, nhưng vì thành tích xuất sắc nên cậu đã được quân đội tuyển chọn thẳng.
Mà Nhị Bảo thì sao? Trải qua một thời gian hoang mang, không biết Lâm Quân Trạch đã khuyên bảo cậu điều gì, mà sau đó cậu lại cực kỳ hăng hái.
Sau khi kỳ thi tốt nghiệp kết thúc, cậu đã đi làm ở Bộ Ngoại giao.
Đây chính là điều Cố Tri Ý tuyệt đối chưa bao giờ nghĩ đến.
Chỉ là cô cũng vẫn phân tích những lợi hại sau này với cậu trước, Nhị Bảo đã có chuẩn bị tâm lý nên sau đó Cố Tri Ý không can thiệp vào nhiều nữa.
Ngoại giao, không chừng cậu sẽ phải đi công cán ở một quốc gia khác, chịu trách nhiệm cho sự hợp tác tốt đẹp giữa đôi bên.
Việc này đồng thời mang ý nghĩa rằng đến lúc đó thời gian để về thăm nhà sẽ càng ngày càng thưa thớt. Cố Tri Ý bắt đầu nghĩ đến, con cái trưởng thành, cũng là lúc chúng phải rời xa vòng tay cha mẹ.
Làm cha mẹ, đương nhiên cô chỉ hy vọng con mình được khỏe mạnh, chỉ cần con cái được bình an là đủ rồi. Bản lĩnh của các con dù có lớn đến đâu, cứ để sau này rồi tính.
Lúc Đại Bảo và Nhị Bảo tốt nghiệp, cả nhà đều đến trường học, mọi người chụp chung với hai anh em không biết bao nhiêu tấm hình.
Sau này hai anh em cũng bắt đầu làm việc, tương lai của cả hai là tự mình sáng tạo.
Mẹ Lâm nghe tin các cháu đã tốt nghiệp, bà cũng đích thân bắt tàu từ thành phố Triều đến.
Hai năm nay sức khỏe của mẹ Lâm lại khá hơn chút ít, cũng là do bà đã nghĩ thoáng hơn nhiều rồi. Bệnh tật vốn đến như núi đổ, thừa dịp bây giờ còn có thể di chuyển, còn đi được thì cứ đi. Chờ đến lúc chỉ nằm trên giường bệnh, dù có muốn ra ngoài cũng chẳng còn sức lực nữa mà thôi.
Với tính tình này của mẹ Lâm, mấy đứa cháu cũng rất ủng hộ.
---