Năm nay, cả nhà Cố Tri Ý sửa soạn về quê mừng lễ mừng thọ tám mươi của Bố Lâm. Đến lúc đó, toàn thể gia đình nhà họ Lâm đều sẽ quay về thôn Phúc Lâm.
“Con gái à, dạo này con có thể không ra ngoài không?” Lâm Quân Trạch cầm chiếc điện thoại di động gọi cho cô con gái cưng của mình.
Nghe giọng điệu ấy, trong lòng Cố Tri Ý, mẹ của bọn trẻ, cũng bắt đầu dấy lên chút ghen tị.
Người bên kia điện thoại không biết đã nói gì đó, Lâm Quân Trạch bên này cười khà khà.
Anh không quên dặn dò: “Được rồi, được rồi, con cũng đừng làm việc mệt mỏi quá, biết không? Nếu không ba sẽ xót lắm đó.”
“Chậc.” Cố Tri Ý đứng một bên, cố ý hắng giọng để anh biết mình đang ở đó, nhưng Lâm Quân Trạch lại đang mải mê trò chuyện với con gái, chẳng hề để ý đến ánh mắt khó chịu của vợ mình.
“Được được được, vậy ba không làm phiền con nữa. Thời tiết khô hanh thế này con nhớ uống nhiều nước đó nha.” Lâm Quân Trạch dặn dò xong, cuối cùng vẫn còn luyến tiếc mà đành cúp máy.
Vừa quay đầu lại, anh liền nhìn thấy vợ mình đứng ở một bên, ánh mắt hờn dỗi như muốn biến thành lưỡi d.a.o găm thẳng vào người anh vậy.
“Khụ khụ, vợ ơi, con gái anh bảo đã xin nghỉ ở đoàn làm phim rồi, đến lúc đó nó sẽ bay thẳng về thành phố đoàn tụ cùng cả nhà chúng ta.”
Lâm Quân Trạch có chút chột dạ giải thích. Vừa rồi anh mải mê chuyện trò, quan tâm chăm sóc con gái nên quên mất không gọi điện báo cho vợ.
Cố Tri Ý liếc anh một cái, sau đó tự mình đi vào nhà thu xếp đồ đạc. Người đàn ông này đã có tuổi rồi mà vẫn còn mải mê nuông chiều con gái.
Hiện tại Đoàn Đoàn đang tất bật với các hoạt động nghệ thuật bên ngoài, nghe nói vừa mới nhận một vai trong bộ phim điện ảnh và đang quay. Mới có mấy năm ngắn ngủi thôi mà đã nổi đình nổi đám trong giới rồi.
Đoàn Đoàn giờ đã như ý nguyện trở thành đại minh tinh, cho nên thời gian ở bên cha mẹ ngày càng ít đi. Lâm Quân Trạch thương con gái vô cùng.
Mùa hè nóng bức thế này mà phải mặc quần áo dày cộp để đóng phim, mùa đông thì ăn vận phong phanh, lại còn phải ngâm mình dưới nước. Mấy lần đến thăm đoàn làm phim, Lâm Quân Trạch thấy xót con đến đau xót cả ruột gan.
Cũng bởi công việc vất vả quá, sau này Cố Tri Ý cũng không còn làm quản lý cho Đoàn Đoàn nữa. Dù sao cô cũng không thực sự chuyên nghiệp ở lĩnh vực này, việc gì cũng nên giao cho người chuyên nghiệp thì tốt hơn.
Mà sau khi các quảng cáo do Đoàn Đoàn đóng trở nên nổi tiếng, cũng có không ít công ty tìm đến. Cố Tri Ý đã chọn ra được một công ty có tiếng tăm khá tốt, hơn nữa sau này cũng được coi như là một hãng có thương hiệu có tiếng.
Họ ký hợp đồng năm năm với Đoàn Đoàn, các điều khoản đãi ngộ cũng hết sức hậu hĩnh.
“Vợ ơi, anh thề lần sau sẽ không giành điện thoại của con gái với em nữa đâu.” Lâm Quân Trạch đi theo ở phía sau, hơi thiếu tự tin mà cam đoan với Cố Tri Ý.
“Lời này anh đã nói mấy lần rồi?” Cố Tri Ý vừa thu xếp đồ đạc vừa nói.
Hai người đã là vợ chồng nhiều năm như vậy, người đàn ông này đúng là càng già càng trẻ con.
“Ha ha.” Lâm Quân Trạch hiển nhiên cũng tự biết tính nết của mình, nên chẳng nói thêm lời nào, liền tiến tới giúp Cố Tri Ý thu xếp đồ đạc.
“Lần này anh nhờ mấy chiến hữu cũ ở tỉnh Liêu tìm giúp củ nhân sâm 50 năm, chúng ta dùng cái này làm quà biếu bố là được rồi.” Lâm Quân Trạch nói.
“Được, anh xem rồi sắp xếp đi.” Cố Tri Ý gật đầu.
“Còn có một phần cho ông bà ngoại, anh cũng mang về.”
“Được, anh cứ liệu mà làm. Đã báo cho Đại Bảo và gia đình chưa?”
“Đã báo rồi. Cả nhà chúng ta sẽ về trước, còn Nhị Bảo thì bảo không cần phải đợi, đến lúc đó nó sẽ bay thẳng về thành phố.” Lâm Quân Trạch liên tục kể về tình hình gần đây của mấy đứa con.
Hiện tại Nhị Bảo đang ở nước ngoài, nên thời gian về sẽ muộn hơn mọi người một chút.
Còn Viên Viên lúc này đang ở Thâm Quyến bên đó. Công ty Huy Đằng đã có Hà Đại Thạch quản lý. Trước kia, Cố Tri Ý gây dựng sự nghiệp tài chính để Viên Viên có thể theo đuổi công việc mình yêu thích, nên giờ con bé đang mở một công ty internet.
---