Vừa rồi gặp gỡ bà con chòm xóm ngoài ngõ, ai nấy đều tấm tắc khen Lâm Quân Trạch không chỉ cưới được vợ hiền, mà còn sinh được những đứa con giỏi giang, thành đạt. Nhiều người còn nhờ anh xin chữ ký và tấm ảnh chụp của Đoàn Đoàn mang về làm kỷ niệm.
Vẻ tự mãn trên khuôn mặt người cha hiện rõ mồn một.
Ngay cả Cố Tri Ý cũng chẳng buồn nói chuyện với chồng mình nữa.
“ Đúng vậy, ba, ba với mẹ lại đi tập thể dục đó ạ!” Đoàn Đoàn nhìn bộ dạng của ba mẹ liền biết chắc chắn là vừa đi rèn luyện sức khỏe về.
Trước đây, Đoàn Đoàn còn tò mò hỏi tại sao mỗi lần đi tập thể dục ba lại muốn mang theo mẹ, thì ông ba đã nói gì nhỉ?
“Để mẹ con đi theo ba luyện tập nhiều một chút, có sức khỏe tốt, thì mới có thể ở bên ba thêm mấy chục năm nữa chứ.”
Nghe mà xem, những lời này thật là sến sẩm đến c.h.ế.t người!
Sau này cũng chẳng còn gì đáng ngạc nhiên nữa, mỗi sáng, hai người lại ra ngoài chạy bộ, tối đến ăn cơm xong xuôi thì dắt nhau đi dạo.
Đó chỉ là nếp sinh hoạt thường nhật mà thôi.
“Đoàn Đoàn đã dùng bữa sáng chưa? Nếu còn chưa ăn thì bác cả sẽ nấu chút mì nóng cho cháu nhé.” Vương Anh vừa bước ra đã hỏi han một cách thân tình.
“Bác cả, không cần nấu đâu ạ, cháu đã lót dạ qua loa trên đường đi rồi ạ.” Đoàn Đoàn cười nói.
Đoàn Đoàn có một chiếc nhẫn không gian, mấy năm nay bản thân cũng có của ăn của để dành, đặc biệt là sau khi làm minh tinh, cô bé đã cất trữ thật nhiều lương thực, thực phẩm trong chiếc nhẫn không gian của mình. Cho nên căn bản chẳng phải lo lắng chuyện đói bụng bao giờ.
Nghe thấy cô bé đã ăn rồi, Vương Anh cũng liền ngồi xuống ghế.
Cả gia đình tụ tập trong nhà chính, tâm tình chuyện đời, chuyện người. Chẳng mấy chốc, bà con lối xóm cũng kéo nhau đến nhà nườm nượp.
Khỏi cần nói cũng biết, ai nấy đều là tới xem nhà họ Lâm có gì mà rộn ràng đến vậy.
Người trong thôn này ai mà chẳng ngưỡng mộ ông Lâm. Con trai đã giỏi giang, đằng này lũ cháu trai, cháu gái lại cũng tài ba xuất chúng.
Nhìn thế nào cũng khiến người ta không khỏi tấm tắc khen ngợi và xuýt xoa ngưỡng mộ.
Lâm Quân Trạch sắp xếp vài việc, sau đó liền cùng Lâm Quốc Đống ra ngoài lo liệu. Nếu muốn bày tiệc trong thôn, thì cũng phải thông báo cho bà con trong thôn một tiếng. Hôm nay sẽ ra từ đường dựng rạp, để mai kia tề tựu nấu nướng cỗ bàn.
Trong thôn vốn có sẵn bàn ghế, cùng với chén đĩa bát đũa, tất cả đều được để sẵn đó, cốt để bà con trong thôn tiện bề dùng khi có việc hiếu, hỉ.
Chỉ cần rửa dọn sạch sẽ sau bữa tiệc là ổn cả. Chuyện đó có đáng kể gì đâu.
Lâm Quốc Bình cùng mấy anh em khác đi đến nhà thôn trưởng, báo muốn bày tiệc mừng thọ vào ngày mai, sau đó lần lượt đi thông báo với bà con lối xóm, dặn rằng mai kia mọi người chỉ cần chân không đến chung vui là được.
Dù sao thì hiện tại nhà họ Lâm cũng chẳng còn thiếu thốn thứ gì.
Mọi người đến ăn mừng đã là góp phần thêm vui rồi.
Thôn trưởng mặt mày rạng rỡ liền đồng ý ngay tắp lự, cũng tỏ vẻ sẽ thông báo rộng rãi cho cả thôn được hay.
Sau khi trở về, mọi người đơn giản dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, rồi bắt tay vào chuẩn bị vật dụng cần thiết cho ngày đại sự sắp tới. Bởi vì đã thuê một đoàn người nấu cỗ chuyên nghiệp, cho nên phía nhà họ Lâm cũng nhẹ nhõm phần nào. Chờ đến khi dọn dẹp xong xuôi, chỉ cần nhờ thêm mấy bà thím trong làng đến phụ giúp là ổn.
Buổi chiều, Nhị Bảo cùng với mấy người anh chị em khác cũng đều tụ tập đông đủ. Buổi tối lúc ăn cơm, cả nhà mới xem như tề tựu đông đủ. Mỗi lần nhìn thấy cảnh con cháu đề huề, sum vầy như vậy, cụ Lâm lại thấy lòng mình ấm áp khôn xiết, bữa tối nhờ thế mà cụ ăn ngon miệng hơn hẳn, chén thêm được nửa bát cơm.
Cụ Lâm cứ hơn tám giờ tối là sẽ sửa soạn đi nghỉ. Chờ cho cụ Lâm vừa vào phòng, bọn trẻ lại ríu rít bàn bạc xem đứa nào sẽ trình diễn tiết mục gì. Có đứa muốn lên hát. Nhà họ Lâm không ai có năng khiếu nhảy múa nhiều, chỉ riêng Đoàn Đoàn thì có vẻ nổi trội hơn. Nhưng mà ngày mai Đoàn Đoàn cũng muốn lên sân khấu biểu diễn, xem như tiết mục chính để chúc thọ cụ Lâm rồi.
Mấy đứa nhỏ líu lo bàn xem sẽ biểu diễn những gì, ngay cả Nhị Bảo, thằng bé vốn cộc tính nhà này, nay cũng xía vào. Mấy năm làm việc ở Bộ Ngoại giao, chẳng học được tài cán gì khác, mỗi cái khoản ăn nói là được rèn giũa đến mức không phải dạng vừa đâu. Cố Tri Ý ngẫm nghĩ, thấy thằng bé Nhị Bảo nhà mình mà chuyển sang đi diễn tấu hài thì cũng rất hợp. Miệng lưỡi dẻo quẹo như vậy cơ mà.
---