Ngày hôm sau, cụ Lâm cũng dậy từ rất sớm. Khi mấy người Cố Tri Ý đến nhà họ Lâm, cả căn nhà đã ngập tràn không khí hân hoan, rộn rã đón khách.
Không biết tối qua lũ trẻ đã thức đến mấy giờ, mà giờ đây khắp các gian phòng đều treo đèn lồng đỏ rực, có cả câu đối. Ngay cả khoảng sân ngoài đại sảnh cũng trang trí một chữ "Thọ" thật lớn cắt bằng giấy đỏ. Thật thấy rõ được sự dụng tâm của mấy đứa nhỏ.
Cụ Lâm cũng từ sáng sớm đã thay bộ áo kiểu Tôn Trung Sơn mà Đoàn Đoàn mua tặng, vẻ mặt cũng rất rạng rỡ.
Sau khi mọi người dùng xong bữa sáng đơn giản, không ngớt bà con, bạn bè đã lục tục mang quà mừng đến. Mặc dù đã thông báo không nhận quà cáp, nhưng đó là chuyện nhà họ Lâm không thiếu thốn, còn việc khách đến chơi có mang theo quà hay không lại là chuyện khác. Cho nên, khách khứa ai nấy đều giữ đúng phép tắc, không để mình đến tay không.
Bà con, họ hàng, thân thích gần xa của nhà họ Lâm hôm nay đều tề tựu đông đủ, chật cả sân lẫn nhà. Đông đến nỗi Cố Tri Ý còn không nhớ xuể tên. May nhờ có Lâm Quân Trạch ở bên cạnh luôn nhắc nhở, cô mới theo đó mà chào hỏi từng người một cách chu đáo.
Thế nhưng cả hai người bây giờ cũng đã vào tuổi trung niên, mà những thân thích kia đương nhiên cũng đâu còn trẻ trung gì hơn. Phần lớn đều đã là các cụ ông, cụ bà tóc bạc phơ. Vừa an tọa, ai nấy đều thích khoe chuyện cháu trai, con trai mình làm ăn phát đạt, công danh hiển hách ra sao. Dù sao thì cứ ca ngợi để lấy lòng chủ nhà là được. Nhưng những câu chuyện phiếm không đầu không cuối ấy thật ra cũng chẳng mấy quan trọng. Hôm nay là đại thọ 80 của cụ Lâm, mọi người chỉ coi đó là chuyện vui, nói vài câu rồi bỏ qua.
Hôm nay cũng chẳng ai tìm kiếm phiền toái hay gây sự gì. Ai nấy đều tìm đủ mọi lời lẽ tốt đẹp để ca ngợi cụ Lâm, lời nói thật giả lẫn lộn, nhưng ánh mắt ngưỡng mộ thì là thật lòng, không chút giả dối. Nhìn cả gia đình này mà xem, ở những đại gia đình lắm chi trên nhánh dưới như vậy, vốn dĩ khó tránh khỏi những chuyện lắt léo, thị phi, thế mà nhà họ Lâm lại hiếm hoi được hòa thuận, êm ấm đến lạ thường.
Chờ đến khi mặt trời đã đứng bóng, Lâm Quốc Đống mới đỡ cụ Lâm sang đến gian từ đường bên kia, nơi mâm cỗ đã chuẩn bị sẵn sàng để mở tiệc. Lúc này, mấy món khai vị đã được dọn lên một ít, mọi người lúc ban đầu vẫn còn rôm rả chuyện trò, cười vui vẻ. Bởi lẽ, những loại tiệc tùng như thế này, những món đặc sắc nhất thường được dọn ra sau cùng.
Khách khứa cũng chẳng ai vội vàng ăn trước. Người lớn cũng không để mấy đứa nhỏ uống quá nhiều nước ngọt, chỉ sợ bọn trẻ sẽ no bụng mà không thưởng thức được món ngon chính yếu. Huống hồ, anh em nhà họ Lâm đều thành đạt như vậy, mâm cỗ này ắt hẳn phải thịnh soạn vô cùng, không ai phải chê bai câu nào.
Cho nên mọi người cũng không nóng nảy ăn, đều đang rôm rả chuyện trò với những người ngồi cạnh. Cả gia đình Cố Tri Ý, bao gồm cả Lâm Quân Trạch và các con, đều được xếp ngồi ở bàn trên, cạnh cụ Lâm. Bàn trên dành cho cụ Lâm cùng các con trai, con dâu; bàn dưới là chỗ cho lớp con cháu.
Quả thực như lời mọi người đồn đoán, mâm cỗ lần này của nhà họ Lâm quả nhiên rất lớn, cũng rất chịu chi, phô trương. Từng món cao lương mỹ vị nóng hổi, thơm lừng lần lượt được dọn lên trên bàn, tỏa hương ngào ngạt. Khiến cho mọi người tức khắc nín bặt câu chuyện, chỉ lo cắm cúi thưởng thức, không muốn lỡ mất dù chỉ một chút.
Thật ra không phải là ở nhà ai cũng thiếu thốn gì, nhưng mà vị đầu bếp mà nhà họ Lâm mời đến này rõ ràng là có tay nghề nấu nướng cao siêu, chỉ cần nếm thử một miếng là không thể ngừng đũa, cứ muốn ăn mãi không thôi. Không ít người trong lòng ngầm xuýt xoa khen ngợi: Nhà họ Lâm quả là hào phóng, chịu chi hơn người! Nhưng mà ngẫm lại cũng thấy đúng là nên như thế. Nói cho cùng thì đây cũng là đại thọ của ông cụ, sao có thể làm qua loa cho có lệ được chứ?
Chờ đến lúc tiệc rượu đã gần tàn, nhóm con cháu liền hăng hái dâng lên tấm lòng thành của mình. Nhị Bảo, thừa lúc mọi người đã dùng bữa xong, chuyển sang xem diễn, liền lên sân khấu, cầm lấy chiếc micro và cất tiếng mở lời.
Quả không hổ danh là người có tài ăn nói, vừa cất lời đã khiến cả hội trường vỗ tay rầm rộ, không khí vốn đã ấm cúng lại càng thêm tưng bừng, rộn rã. Tiếp đó là những lời chúc phúc đầy xúc động, với đại ý mong cụ Lâm luôn mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi, được nhìn thấy con cháu thành đạt, rạng rỡ tổ tông. Những lời ấy khiến đôi mắt cụ Lâm hoe đỏ, xúc động không thôi.
Nhưng nghĩ đến ngày mừng vui của ông hôm nay, Nhị Bảo chẳng dài dòng thêm, chỉ vẫy tay mời các cháu nhỏ lên sân khấu trổ tài văn nghệ. Lũ trẻ vốn hiếu động, vừa nghe thấy tiếng nhạc liền nhún nhảy theo điệu tưng bừng, hồn nhiên theo những động tác ngẫu hứng. Tức thì, không khí buổi tiệc càng thêm phần sôi động, náo nhiệt.
Đợi khi các cháu nhỏ biểu diễn xong, Nhị Bảo lại bước lên sân khấu, thông báo vẫn còn một tiết mục đặc biệt khác. Ai nấy đều đã lờ mờ đoán ra, tiết mục được mong chờ nhất ắt hẳn là của cô bé Đoàn Đoàn. Là đứa cháu gái được ông nội cưng chiều, lại thêm phần hiểu chuyện, sao có thể thiếu tiết mục của Đoàn Đoàn trong buổi mừng thọ này được! Thấy khách khứa đều đã đoán ra, Nhị Bảo cũng không giấu giếm gì thêm.
Đoàn Đoàn và Viên Viên sánh bước lên sân khấu, cùng nhau song ca một bài hát chúc thọ dành tặng ông. Tiết mục này đã khép lại buổi mừng thọ một cách vô cùng trọn vẹn.
"Hay quá! Hay quá!" "Hát nữa đi! Hát nữa đi!" Không ít bà con lối xóm, sau khi nghe Đoàn Đoàn biểu diễn xong, vẫn còn đôi chút nuối tiếc. Hiếm khi được xem "ca sĩ nhí" trình diễn tận mắt, ai nấy đều mong muốn được nghe thêm vài bài. Nhưng Đoàn Đoàn sau đó đã nũng nịu nói rằng con bé muốn dành thời gian ở bên ông nội, nên mọi người đành phải tiếc nuối mà thôi.
Các công việc dọn dẹp sau đó được các cô các thím trong nhà đứng ra lo liệu. Còn Đoàn Đoàn cùng các anh chị em thì xúm xít dẫn Cha Lâm về nhà để cùng ông mở những món quà mừng thọ.
---