“Mẹ lo lắng gì chứ? Lúc này chẳng phải vẫn còn có con gái mẹ đây sao? Đến lúc đó con sẽ tài trợ đầu tư một chút, dự án này chẳng phải sẽ thuận lợi hơn rất nhiều sao.”
“Nói như vậy cũng phải.” Lưu Ngọc Lan đồng tình nói.
“Hơn nữa, mẹ à, giờ con và Lão Lâm cũng đã có tuổi rồi. Đến lúc đó không còn bận bịu gì sẽ về đây nghỉ ngơi, tiện thể đoàn tụ cùng mọi người. Tuyệt biết mấy!”
Lưu Ngọc Lan nghe những lời cuối cùng của Cố Tri Ý mà không khỏi cảm động.
Nhưng nhìn con gái mình đã ngót nghét bốn, năm chục tuổi rồi, vậy mà vẫn còn vô tư đến mức ấy, bà lại muốn mắng cho một trận.
“Cái tuổi này của con thì sao? Ngày trước ba mẹ ở tuổi con vẫn phải bán mặt cho đất, bán lưng cho trời đấy thôi, chẳng qua giờ cuộc sống đã tốt hơn, nên mới không phải tối mặt tối mày ngoài đồng mà vẫn có cơm ăn. Thế mà con lại nói ngược, mới xấp xỉ bốn mươi, năm mươi mà đã tính chuyện về hưu, muốn hưởng thụ an nhàn tuổi già rồi.”
Lưu Ngọc Lan không biết phải nói sao cho phải, con gái bà được nuông chiều từ nhỏ, sau khi lấy chồng cũng từng khiến nhà chồng chao đảo, cũng may sau này cũng dần ổn định cuộc sống.
Con bé chỉ bận rộn lo toan có mấy năm mà cuộc sống đã khấm khá hơn rất nhiều.
Nghĩ vậy, trong lòng bà cũng lấy làm vui mừng.
Chỉ là không ngờ tới, con rể vừa rút về hậu phương, con gái bà cũng theo chân, bây giờ hai vợ chồng làm gì cũng ra vào có đôi, quấn quýt không rời nửa bước.
“Vâng vâng vâng, cho nên bây giờ chúng ta có phúc thì tội gì không hưởng?”
Lưu Ngọc Lan tự lẩm bẩm, nhưng mỗi lần bà vừa mở lời nhắc đến Cố Tri Ý, cô lại có vài ba câu phản biện ngay.
“Được thôi, được thôi, bây giờ con cứ hưởng phúc đi.”
“Mấy đứa cháu ngoại của ông đến rồi hả?” Cố Khôn vừa đặt chân vào sân đã nghe thấy tiếng nói vọng ra từ gian nhà chính.
Mấy đứa bé nghe thấy giọng của ông ngoại cũng đều ùa ra ngoài.
Trên người Cố Khôn còn mặc quần lội bùn, nhìn là biết ông vừa ở bờ biển về.
“Ông ngoại, sao ông vẫn còn bận rộn thế?” Đoàn Đoàn vừa nhìn thấy đã lên tiếng bất bình.
“Haizz, ở nhà rảnh rỗi quá nên ông ra bờ biển dạo xem sao. Thế nào? Các cháu có muốn ông ngoại dẫn đi xem không?”
Thật ra mấy đứa bé ít khi ra bờ biển, nhưng cái khu nuôi trồng này thì quả thực chưa từng được thấy bao giờ. Ngày trước ông chỉ thuê thầu một khu vực bờ biển nhỏ, sau đó mới dần dần mở rộng thêm.
Nhưng trước kia Cố Tri Ý cũng từng công bố một bài viết nói về vấn đề môi trường sinh thái.
Đây là một vấn đề đã được nâng lên tầm quốc gia, chắc chắn cần toàn dân chung tay góp sức, chỉ dựa vào sức lực của một cá nhân rốt cuộc cũng chỉ có hạn.
Cả đoàn đến khu vực biển mà Cố Khôn đã nhận thầu, nơi những chiếc thuyền đánh cá lớn nhỏ đang neo đậu dọc bờ.
Những con thuyền này đều được dùng để đánh bắt hải sản, và ngay khi đặt chân đến bờ biển, mùi tanh nồng đặc trưng đã xộc thẳng vào mũi. Thời tiết hiện tại tuy không quá lạnh, nhưng đứng ở bờ biển vẫn cảm nhận rõ ràng cơn gió biển này thực sự rất mạnh, thổi rát buốt cả mặt.
Đoàn Đoàn vẫn còn đang loay hoay nghĩ xem ra khỏi cửa đã mang đủ đồ chống nắng chưa, sợ rằng nắng và gió biển sẽ khiến mình cháy đen sạm.
“Xem này, cả một vùng này đều là của nhà mình.” Cố Khôn tự hào khoe với lũ cháu ngoại khu vực biển mà gia đình mình nhận thầu.
Đoàn Đoàn thấy ông ngoại cứ như thể đang điểm chỉ giang sơn vậy!
“Xem, đây là giang sơn mà ông ngoại xây dựng cho các cháu đấy…”
“Phụt!” Đoàn Đoàn bật cười vì ý nghĩ ngộ nghĩnh của chính mình.
Nhưng những người anh trai của nó chẳng mấy bận tâm, tò mò theo chân Cố Khôn đến khu vực nuôi hàu sống. Hiện tại bên này được nuôi rất nhiều, hơn nữa lại rất đa dạng chủng loại. Xung quanh đó không ít người thấy nhà họ Cố nuôi tốt nên cũng bắt đầu nuôi theo, nhưng đám hàu sống này bao giờ cũng nhỏ hơn của nhà họ Cố một chút.
Cũng không hiểu nhà họ Cố nuôi như thế nào, cùng một vùng biển, cách nuôi cũng chẳng khác biệt là mấy, thế mà hàu của nhà người ta lại đặc biệt hơn hẳn, thật là tức c.h.ế.t người!
Nhưng chuyện làm ăn của nhà họ Cố ở khu vực này quả thực vô cùng phát đạt. Hơn nữa hiện tại bên phía nhà họ Cố còn mở một nhà máy chuyên sản xuất gia vị, khỏi phải nói, ai nếm thử qua cũng đều tấm tắc khen ngon. Hương vị này thật sự quá đỗi tươi ngon.
Quảng cáo của nhà họ Cố rất nhanh được lan truyền ra bên ngoài, lại có Cố Tri Ý là thiên tài marketing, còn Cố Tử Lâm chuyên ngành kinh tế học, nên việc gây dựng danh tiếng chỉ là vấn đề thời gian.
Ở thời đại này, mọi người đều chậm rãi dò dẫm tiến bước, mà người đi trước một bước ắt hẳn sẽ có nhiều cơ hội hơn để tính toán.
Mọi thứ đều đang tiến triển theo hướng tốt đẹp. Mấy ngày sau, những người ở Triều thị cũng đã trở về, mỗi người một việc riêng của mình.
Thời điểm Cố Tri Ý 70 tuổi tiễn biệt Cố Khôn, sau đó Lưu Ngọc Lan cũng ra đi. Trước khi mất, Lưu Ngọc Lan còn kéo tay Cố Tri Ý dặn dò mấy lời.
“Con gái, cảm ơn con. Mặc dù mẹ không hiểu hết về đứa con gái " không nên thân" đó của mẹ như thế nào, nhưng mẹ nghĩ, chắc là do nó đã làm điều gì đó…” Đôi mắt đã vẩn đục của Lưu Ngọc Lan nhìn Cố Tri Ý, chan chứa tình yêu thương.
Cố Tri Ý cũng không khỏi kinh ngạc, vốn nghĩ rằng mình đã che giấu rất tốt, không ngờ mẹ đã nhìn thấu. Nhưng mà ngẫm lại cũng phải, một người mẹ sao có thể không hiểu thấu đứa con gái do mình sinh ra, đã sống cạnh mình gần hai mươi năm trời?
Cố Tri Ý nắm tay Lưu Ngọc Lan, cười một cách bất lực.
“Mẹ, con cho rằng con đã diễn rất tốt rồi.”
“Được rồi, được rồi, bọn họ cũng không biết đâu, kiếp sau mẹ vẫn muốn làm mẹ của các con…”
Mình đã ở đây hơn bốn mươi năm, tình cảm với ông bà Cố khỏi phải nói. Nhưng cuộc đời vốn dĩ là thế, chẳng ngừng nói lời tạm biệt với những người thân yêu nhất bên mình. Sau đó lại tạm biệt với bạn đời, với những đứa con của mình.
Hai ông bà cụ đã sống qua tuổi chín mươi, thật là sống thọ hiếm có trong vùng này. Lúc nhắm mắt xuôi tay, con cháu họ Cố quây quần chật nhà. Cố Tri Ý khóc nức nở như một đứa trẻ thơ trong tang lễ của đấng sinh thành.