Tam Bảo sinh vào mùa thu, nghe mẹ kể, lúc chào đời cậu bé rất ngoan ngoãn, chẳng hề quấy rầy ai.
Là một đứa trẻ hiền lành và tĩnh lặng đúng nghĩa.
Từ tấm bé, Tam Bảo đã sớm bộc lộ tài năng thiên bẩm của mình trong hội họa.
Hơn nữa, mẹ cũng hết lòng vun đắp, bồi dưỡng, vậy nên Tam Bảo sớm trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng trang lứa.
Sau này, cậu gặp được bậc thầy của mình, cũng chính là ông nội của mình.
Đó là lão tiên sinh Thích Trúc!
Phần lớn thời gian tuổi thơ, cậu đều dành hết cho niềm đam mê vẽ tranh.
Đây là điều cậu yêu thích, nên cho dù nhiều người nói cậu không có tuổi thơ trọn vẹn, cậu vẫn vui vẻ chấp nhận.
Phần lớn thời gian, cậu đều ở bên cạnh Thích Trúc, và cũng quen biết Thích Kiều Kiều, một cô bé hơi đanh đá nhưng lại rất nhân hậu.
Tam Bảo vẫn còn nhớ như in, lần đầu gặp mặt, cô bé con kia đã chống nạnh cảnh cáo cậu, không được làm ông nội cô ấy tức giận.
Đương nhiên, cô bé đã xem cậu như một đối thủ, tin rằng cậu chắc chắn sẽ giống như những học trò khác, không chịu khó học hỏi, rồi lại khiến ông nội tức giận.
Nào ngờ, Tam Bảo cuối cùng lại trở thành học trò mà Thích Trúc tự hào nhất.
Dù hai người cũng thường xuyên cãi vã, nhưng tình cảm lại ngày một gắn bó hơn.
Thời điểm thực sự hiểu ra mọi chuyện có lẽ chính là lúc học đại học, phải không?
Khi ấy Thích Lão qua đời, Thích Kiều Kiều vốn là đứa cháu gái lớn lên bên ông nội từ nhỏ, càng khóc đến thở không ra hơi.
Tam Bảo là học trò Thích Lão coi trọng nhất khi còn sinh thời, ông cũng ngầm mong Tam Bảo có thể chăm sóc thật tốt cho đứa cháu gái nhỏ bé của mình.
“Một ông lão như ta chẳng biết khi nào thì sẽ rời đi. Con từ nhỏ đã theo ông học vẽ, tính cách của con thế nào ông đều biết rõ. Kiều Kiều từ bé ba mẹ đều không ở bên cạnh, vẫn luôn ở cùng ông lão già nua tẻ nhạt này. Ông đây này, không yên tâm nhất chính là con bé đó. Nếu như ông đi rồi, con phải thay ông chăm sóc Kiều Kiều thật tốt, ông bây giờ coi như đã giao đứa cháu gái mà ông yêu thương nhất vào tay con.”
Hóa ra Thích Lão đã sớm nhìn thấu, hai người họ vốn đã nảy sinh tình cảm, đến với nhau chỉ còn là vấn đề thời gian.
Hiện tại hai đứa nhỏ vẫn còn chưa nhận ra tình cảm, tin rằng sau này đến lúc cả hai cùng thấu hiểu lòng nhau, Tam Bảo nhất định sẽ yêu thương, trân trọng Kiều Kiều hết mực.
Hơn nữa, tính cách hiền hòa của Tam Bảo có thể bao dung cho đứa cháu gái có phần đỏng đảnh của ông, hai người ở bên nhau, Thích Lão cũng sẽ luôn cảm thấy yên lòng nhất.
Những chuyện sau đó cũng đúng như trong suy nghĩ của Thích Lão vậy.
Sau khi hai đứa nhỏ lên đại học, bởi vì nhìn thấy có người tỏ tình với Thích Kiều Kiều, Tam Bảo, chàng trai vốn toàn tâm toàn ý chỉ dành cho hội họa này, mới thực sự nhận ra tình cảm của mình.
Cậu bắt đầu khởi xướng theo đuổi Thích Kiều Kiều.
Sau đó hai người cũng đương nhiên đến với nhau, vì từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, hơn nữa hai gia đình cũng đều hoàn toàn thấu hiểu, sau khi họ tốt nghiệp cũng thuận lợi kết hôn.
Tam Bảo vì khi còn nhỏ nghe một câu nói vô tâm của anh trai, sau khi lớn lên lại càng thêm nỗ lực kiếm tiền.
Nghe nói không có tiền thì ngay cả vợ cũng không cưới nổi, hiện tại đã cưới được vợ rồi, cậu hẳn phải càng nỗ lực kiếm tiền hơn nữa.
Mở triển lãm tranh, dần dần tiếng tăm của cậu trong giới nghệ thuật ngày càng lớn mạnh.
Sau đó mẹ lại hỗ trợ vốn cho hai vợ chồng sau khi kết hôn. Nhờ số tiền này, Tam Bảo và Thích Kiều Kiều cùng nhau mở một trung tâm giáo dục.
Để cho càng nhiều đứa trẻ yêu thích vẽ tranh được gặp nhau ở nơi đây. Nơi này trong tương lai cũng đã đào tạo ra những huyền thoại nghệ thuật nối tiếp nhau.
Không ít nghệ sĩ nổi danh đều là từ nơi này mà ra.