Sau khi mấy anh em nhà họ Lâm về nhà cất hết dụng cụ làm việc xong cũng đã lục tục đi đến đây.
Đại Bảo và Nhị Bảo ngoan ngoãn chào hỏi từng người một.
“Mọi người rửa mặt, rửa tay xong thì cứ tự nhiên ngồi vào bàn đi ạ!”
Nói xong, Cố Tử Ý lập tức đi vào nhà bếp, bưng một nồi cơm lớn ra đặt trên chiếc ghế dài kê ngoài sân.
Sau đó cô lấy cơm trước cho mấy đứa trẻ con, còn người lớn thì sẽ tự lấy cơm trên bàn.
Các bạn nhỏ được múc cơm, cho đồ ăn vào chén xong thì đều đến ngồi xổm ở bậc thềm trong sân mà ăn cơm. Còn người lớn bên này cũng dần dần ngồi vào bàn.
Cố Tử Ý lại đi một chuyến vào phòng, cô lấy ra một chai rượu trắng từ trong không gian, xé bỏ lớp giấy bọc bên ngoài. Trông chai rượu cũng không khác gì các loại rượu thông thường thời bấy giờ cho lắm.
Phụ nữ ngồi một bàn, đàn ông ngồi một bàn. Rất nhanh sau đó cánh đàn ông bên kia đã bắt đầu nâng chén uống rượu.
Hôm nay, thức ăn thật sự không tệ, dù điều kiện nhà họ Lâm trong thôn đã được xem là rất tốt, nhưng cũng chỉ vào dịp đón Tết mới có thể ăn được một bữa thịnh soạn như thế này.
Đương nhiên, thịt thà này nọ chắc chắn cũng không được phong phú đến mức ấy, mâm cơm thịnh soạn thế này, e rằng ngay cả địa chủ ngày xưa cũng chưa chắc đã được hưởng.
Tuy họ còn chưa từng nhìn thấy bàn đồ ăn của địa chủ là như thế nào, nhưng có lẽ cũng chẳng khác biệt là bao.
Quả nhiên, bà Lâm nhìn thấy một bàn đồ ăn thịnh soạn thế này thì xót của đến mức méo xệch cả mặt.
Tuy nhiên, bà Lâm có xót thì xót, nhưng khi được Cố Tử Ý gắp cho miếng cá kho đậm đà, bà ấy lập tức đành nén cái sự xót xa ấy vào trong bụng.
Cha Lâm là người lớn tuổi nhất ở đây, nên ông ấy là người mời Cương Tử một ly trước. Cương Tử vui vẻ nâng ly đáp lời.
Cha Lâm cũng vội vàng nói: “Ngồi xuống, ngồi xuống! Chúng ta phải cảm ơn cháu vì thời gian vừa qua đã giúp đỡ chăm sóc thằng tư. Sau này nếu có rảnh lại đến chơi, lúc nào nhà ta cũng hoan nghênh cháu.”
“Vâng ạ, chú Lâm đừng khách sáo như thế ạ! Khi còn trong quân, doanh trưởng đã chiếu cố chúng cháu rất nhiều ạ.”
Hai người nói qua nói lại vài câu mới uống cạn ly rượu. Cương Tử cũng rất hiểu chuyện, lại rót đầy một ly khác cho cha Lâm.
Lâm Quân Trạch đứng lên dặn dò đôi lời: “Chúng ta cũng không cần nói những lời khách sáo nữa. Ngày mai, cậu lên đường thuận buồm xuôi gió, khi tôi trở về đơn vị, nhất định sẽ mời mọi người một bữa thịnh soạn.”
“Được ạ! Thế thì chúng cháu còn được dịp đợi bữa cơm khao mừng doanh trưởng thăng quan tiến chức nữa chứ!”
Cương Tử vừa nói xong đã bị Lâm Quân Trạch đ.ấ.m nhẹ một cái vào vai: “Được rồi, được rồi, ngồi xuống ăn cơm đi. Chị dâu cậu đã vất vả chuẩn bị từ trưa rồi đấy.”
“Ăn, ăn, ăn thôi!” Cha Lâm hô to.
Mấy người khác đã không tài nào đợi được nữa, chỉ chực nhào vào mâm. Chủ yếu cũng là vì tay nghề của Cố Tử Ý, họ đã sớm ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt khắp sân. Lúc này lại nghe thấy hiệu lệnh được ăn, chờ cha Lâm hạ đũa xuống trước tiên mới lục tục bắt đầu dùng bữa.
Mọi người giống như đã được cởi trói, ai nấy đều thò đũa gắp lấy món mình ưng ý.
Móng heo được kho đến mềm rục, ăn rất ngon miệng, nhưng số lượng đúng là không nhiều, mỗi người cũng chỉ được một phần. Mấy đứa bé gặm đến mặt mũi tèm lem đầy nước tương.
Món dưa chuột đập dập trộn lạc rang vừa giòn vừa bùi, đúng là mồi nhậu bén rượu. Cá kho thì rất ít xương, phần da bên ngoài vẫn còn hơi giòn, lại rất thấm gia vị, ăn ngon đến quên cả đường về.
Còn món bao tử heo nấu với gà, có lẽ do được cho thêm chút hồ tiêu, hương vị cay nồng không hề làm lấn át vị ngọt tự nhiên của thịt gà, bao tử cũng không còn vương chút mùi hôi nào. Ngay cả Đại Bảo, đứa bé vốn chẳng mấy khi thích uống canh, lúc này cũng đã uống hết một chén con.
Bữa cơm nhất thời chìm trong yên lặng, đợi đến khi mọi người đã ăn no đến bảy tám phần thì phe đàn ông trên mâm mới bắt đầu dừng đũa, bắt đầu nhâm nhi rượu và rôm rả chuyện trò.
---