Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 123

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Mọi người ngắt ra một khối bột nhỏ, vo tròn trong lòng bàn tay, ngón tay cố định ở giữa rồi bóp mỏng dần ra bốn phía, nắn dần cho thành hình giống như một cái chén con.

Lại tiếp tục vân vê cho lớp vỏ càng mỏng thêm, đến khi có thể to bằng cả một bàn tay, lúc này thì cho nhân vào và bắt đầu gói lại.

Thật ra, về cơ bản cách gói của loại bánh này cũng giống như bánh bao vậy. Vì là rằm tháng bảy nên khi bánh đã được gói xong sẽ dùng khuôn để khắc những hoa văn đẹp mắt lên bánh.

Có hình song ngư, có hình bán nguyệt trông rất đáng yêu.

Cố Tử Ý nhận ra cách gói của mỗi người cũng không giống nhau.

Mẹ Lâm thích bánh tròn trịa, đầy đặn. Chị dâu thứ hai thì chuộng bánh nho nhỏ, xinh xinh.

Có thể nói rằng người có bánh được gói lại với dáng vẻ độc đáo nhất chính là Cố Tử Ý.

Ban đầu, Cố Tử Ý đều làm theo cách của riêng mình, lúc mới bắt đầu cô còn chưa điều chỉnh được lực tay nên đã dễ dàng làm vỡ vụn hết.

Sau khi gói được mấy cái thì tay nghề cũng đã quen thuộc hơn đôi chút.

Có người gói nhân hẹ, có người gói nhân đậu xanh, có người gói nhân nếp.

Mà con gái lớn Lâm Ngọc Khiết nhà anh cả thì phụ trách ngắt vỏ bánh, tất cả mọi người đều được phân công rõ ràng, nhịp nhàng.

Mọi người cùng làm việc nên chẳng bao lâu sau thì rất nhiều chiếc bánh với đủ loại nhân đã được đặt đầy lên chiếc bàn tre lớn, xếp thành một vòng tròn chỉnh tề, ngay ngắn.

Mẹ Lâm vẫn không ngừng phủ vải ẩm lên những chiếc bánh đã gói xong, sau đó lại lấy từng cái đã làm xong mang ra chỗ khác.

Cha Lâm bên kia đã nhanh chóng đun sôi một nồi nước lớn.

Mẹ Lâm gom hết bánh mang thả từng cái vào trong nồi hấp, bánh được xếp kín cả hai tầng.

Vốn dĩ còn có thể đặt thêm một tầng nữa nhưng lại sợ bánh ở tầng dưới chín nhưng bánh ở tầng trên vẫn còn sống, nên chỉ chưng trước hai tầng.

Bình thường chưng bánh chỉ cần mười lăm phút là bánh đã chín, và có thể mở vung nồi ra.

Việc điều chỉnh lửa cũng rất quan trọng, lửa quá lớn sẽ làm cho bánh quá chín, lúc lấy ra rất dễ bị vỡ nát. Cho nên nhìn thì đơn giản nhưng đây vẫn là công việc rất cần đến kỹ thuật và kinh nghiệm.

Ngày này, tất cả mọi người dân trong thôn đều không phải chịu đói.

Hầu như từ ống khói của mỗi nhà đều có khói lượn lờ tỏa ra, từ xa nhìn lại giống như một bức tranh thủy mặc, đến gần nhìn thì lại thấy rõ mồn một cảnh tượng sum vầy, ấm cúng của mỗi nhà.

Đợi đến lúc nồi hấp đã bốc khói nghi ngút, những chiếc bánh gạo nóng hổi được bưng ra thì mấy đứa bé đã lập tức chạy đến vây quanh, mắt sáng rực.

Tuy rằng lúc này bụng vẫn còn chưa đói nhưng chúng vẫn không ngần ngại mà háo hức muốn được ăn thử.

Mỹ vị vốn là một thứ mê hoặc lạ kỳ, cho dù chỉ nhìn thấy cũng đủ khiến người ta vừa lòng thỏa dạ.

Ngày này, người lớn cũng không quá gò bó mấy đứa bé nên chúng được dịp ăn đến mức cái bụng đều no căng tròn.

Trên cơ bản, mỗi lần một mẻ bánh mới ra thì chúng đều muốn ăn một cái, nhưng tiếc là cái bụng nhỏ xíu lại chẳng chứa hết được nhiều bánh như vậy.

Giống như Nhị Bảo năm nay ba tuổi, cậu bé đã hỏi đi hỏi lại đến cả trăm lần, vì sao bụng mình lại nhỏ thế này? Nhỏ như vậy thì làm sao chứa hết được bao nhiêu đồ ăn ngon kia chứ.

Đương nhiên, Nhị Bảo mới ba tuổi cũng chẳng có được câu trả lời vừa ý mình.

Bọn trẻ đều cảm thấy, ngoài mỗi độ tết đến xuân về, đây chính là bữa ăn tươm tất, thịnh soạn nhất trong suốt một năm.

Nhưng với người lớn mà nói, phải bận rộn từ sáng sớm đến nửa buổi chiều, cả ngày cứ thế mà mệt lả người.

Mấy năm nay, dù nói rằng vấn đề lương thực đã bớt gay gắt, thế nhưng mỗi ngày cũng chẳng dám ăn quá no, thường nhật chỉ dám nấu vừa bữa.

Nhà họ Lâm, cũng bởi vì Lâm Quân Trạch vừa trở về nhà, mới có dịp làm một bữa cơm tươm tất đến vậy.

Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 123