Sau đó, Cố Tri Ý cũng đã học hỏi được ít nhiều cách làm món bánh này.
Mệt thì đúng là rất mệt, mẹ Lâm không gọi Cố Tri Ý tham gia vào những việc dọn dẹp còn lại nữa, mà đã giục giã cả nhà Lâm Quân Trạch về nghỉ ngơi sớm.
Về đến nhà cũng vừa vặn đúng bữa cơm tối.
Vì đã thấm mệt, tối hôm nay, Cố Tri Ý không muốn bày vẽ cầu kỳ, cô chỉ kịp làm nồi mì đơn giản. Ngày hôm nay, người lớn lẫn trẻ nhỏ đều mệt lả, nên nghỉ ngơi sớm cho lại sức thì hơn.
Cố Tri Ý nấu mì, còn Lâm Quân Trạch dẫn Đại Bảo và Nhị Bảo ra giếng múc nước tắm rửa.
Buổi sáng trước khi ra khỏi nhà cô đã đun sẵn một nồi nước, nên lúc này vẫn còn âm ấm, chỉ cần pha thêm một ít nước lạnh vào là vừa vặn.
Bọn trẻ con vốn dĩ đã thích nghịch nước, hai đứa bé ngồi trong chậu gỗ tắm rửa, nô đùa thỏa thích, vừa tắm vừa bi bô trò chuyện rôm rả không ngừng. Cố Tri Ý đứng trong nhà bếp cũng có thể nghe thấy tiếng ba cha con nói cười giòn tan bên ngoài.
Chờ đến khi cô nấu xong mì thì Lâm Quân Trạch cũng đã tắm rửa xong xuôi cho hai đứa bé.
Chỉ là trông Lâm Quân Trạch có vẻ khá thảm hại, cả người anh ướt sũng còn chưa kể, đến mặt mũi cũng lấm lem nước.
Cố Tri Ý nhìn thấy bộ dạng tơi tả của anh thế này thì không nhịn được bật cười.
“Anh nên đi tắm ngay đi thôi!”
Bị vợ trêu chọc như thế, Lâm Quân Trạch đỏ bừng mặt, anh trừng mắt, giả bộ hung dữ nhìn hai 'thằng quỷ' bé tí tẹo này.
Mà hai đứa nhóc nghịch ngợm kia hoàn toàn không hề sợ hãi, bởi vì tâm trí của cả hai đã bị món mì của Cố Tri Ý làm cho mê mẩn rồi.
Trước khi nấu mì, Cố Tri Ý đã cố ý băm sẵn một mẻ thịt lớn, giờ đây lấy ra dùng đến.
Một tô mì sợi bóng bẩy, thơm lừng, chỉ cần nhìn thấy là đã thấy thèm thuồng, phía trên còn điểm xuyết thêm vài cọng rau xanh.
Cố Tri Ý múc mì ra bát gỗ cho hai đứa, đặt vào tay từng đứa một đôi đũa.
Còn dặn dò hai anh em thổi bớt nóng rồi hẵng ăn, nếu không sẽ bị bỏng miệng thì đừng có mà kêu ca.
Lúc Lâm Quân Trạch đi ra thấy ba mẹ con đang ngồi quây quần ăn mì.
Lâm Quân Trạch cũng chẳng nói chẳng rằng, anh nhanh chóng cùng ngồi vào bữa tối.
Ăn uống no nê. Ba cha con không ngớt lời khen ngợi tài nấu nướng của người vợ đảm đang trong nhà.
Sau đó, bát đũa thì để Lâm Quân Trạch đi rửa, còn Cố Tri Ý đã mệt mỏi cả ngày, nên cơm nước xong xuôi, vừa ăn xong chưa kịp tiêu cơm thì cả nhà đã lên giường nghỉ ngơi.
Hôm nay ngược lại Nhị Bảo đã không bám lấy Cố Tri Ý đòi kể chuyện ngày xưa. Nói đúng hơn là bị cha nó nhìn cho cụt hứng ngay từ đầu.
Sau khi lên giường, hai đứa bé đã ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ say.
Bên này, Cố Tri Ý vừa chạm gối đã ngủ thiếp đi, chỉ còn nghe tiếng thở đều đều của cô.
Mà người cha Lâm Quân Trạch của Đại Bảo, Nhị Bảo đang làm gì? Đương nhiên là làm cây quạt mát cho mọi người rồi!
Đến sáng ngày hôm sau, mẹ Lâm bưng một chậu đến cửa, bên trong chứa đầy những chiếc bánh gạo xếp ngay ngắn, chỉnh tề.
Vốn dĩ Cố Tri Ý cũng không muốn nhận, dù sao thì lúc này lương thực khan hiếm, quý giá, lại thêm còn phải mang biếu không ít người thân quen, chắc chắn sẽ chẳng còn lại bao nhiêu.
Nhưng cuối cùng vẫn là không thể từ chối mẹ Lâm, nên Cố Tri Ý chỉ nhận một nửa, số còn lại thì để mẹ Lâm mang trở về.
Vì mẹ Lâm đã mang bánh gạo đến nên Cố Tri Ý cũng không định chuẩn bị bữa sáng nữa.
Cô đem một nửa số bánh gạo nhân hẹ đi nấu canh, một nửa kia lại chiên vàng.
Mọi người có thể lựa chọn hai kiểu chế biến khác nhau, hai đứa bé lại chọn ăn canh bánh gạo.
Mà cô và Lâm Quân Trạch lại ăn bánh gạo chiên. Bánh gạo đã được chiên vàng rụm cả hai mặt, không còn mềm mại như lúc mới ra nồi hấp nữa.
Bánh gạo chiên lên rất nhiều lớp giòn, bên ngoài giòn rụm, cắn vào bên trong lại mềm, mà lớp nhân bên trong cũng nhanh chóng lan tỏa mùi thơm ngào ngạt.