Cố Tri Ý vốn dĩ khá kén ăn, nên cô còn pha thêm một chén nước chấm ăn cùng.
Lúc ăn lại chớ nên ăn vội vàng, nếu không sẽ rất dễ bị bỏng rát cả miệng.
Mà bánh gạo khi nấu thành canh sẽ nhanh chóng mềm nhuyễn ra, nhân hẹ bên trong bánh cũng tan ra.
Trong bát có những miếng vỏ bánh mềm nhuyễn, còn có rau hẹ, và vài lớp váng dầu bên trên khiến cho người ta nhìn thôi đã muốn nếm thử ngay.
Vỏ bánh mềm mại, nước canh đậm đà, thơm lừng, cực kỳ thích hợp làm món ăn cho trẻ nhỏ hay những cụ già.
Lúc bắt đầu, hai anh em còn im lặng, tập trung ăn uống, đến khi ăn đã no thì cái miệng cũng bắt đầu líu lo không ngừng, hai anh em bi bô trò chuyện rôm rả, vui vẻ.
Con mèo con đã dần quen với hơi người trong nhà, mỗi ngày cứ đến bữa cơm lại mò ra sân trước.
Thế nhưng hôm nay lại dẫn theo một con mèo con khác, lông vằn đen trắng, đến ăn chực cùng nó. Đại Bảo nhìn thấy thì vô cùng ngạc nhiên, cậu bé quay sang nhìn Cố Tri Ý: “Mẹ, đây là vợ của nó sao?”
Nghe kìa! Cái thằng nhóc mới ba tuổi đã biết đến ‘vợ’ rồi ư?
“Con có biết vợ là gì không? Sao lại nói nó là vợ?”
Đại Bảo phùng mang trợn má ra vẻ ta đây hiểu biết lắm, cậu bé vỗ vào n.g.ự.c mình.
“Đương nhiên là biết rồi! Mẹ cũng là vợ của cha!” Rồi bổ sung thêm một câu chắc nịch.
“Cha nói với con đấy ạ.”
Lâm Quân Trạch ngồi bên cạnh chỉ biết lặng thinh.
Thiệt đúng là cái thằng nhóc hay trêu chọc cha nó mà! Đúng là có tuyệt chiêu khiến cha mình dở khóc dở cười.
Thấy ánh mắt Cố Tri Ý liếc qua, Lâm Quân Trạch bẽn lẽn sờ mũi, dời ánh mắt đi chỗ khác.
Anh gượng cười phân bua: “Anh có dạy hư con cái đâu mà!”
Cố Tri Ý trừng mắt nhìn anh, rồi tiếp tục ăn cơm, không buồn để ý tới cái cặp cha con nghịch ngợm này.
Hai cha con lại lén nhìn nhau, sau đó liền lặng lẽ dời ánh mắt đi.
Nhị Bảo: ... Chuyện gì vậy nhỉ? Lúc ăn cơm con đã bỏ lỡ điều gì sao?
Thôi kệ, bụng đói thì cứ ăn cho no cái đã!
Thế là trong gian nhà nhỏ, chỉ còn vẳng lại tiếng húp canh rồn rột, tiếng nhai rau ráu thức ăn. Bốn miệng ăn và hai chú mèo nhỏ quây quần bên mâm cơm đạm bạc, vậy mà lại vẽ nên một cảnh tượng đầm ấm, yên bình đến lạ.
Bữa sáng vừa dọn xong chưa được bao lâu, ngoài cửa đã có tiếng gõ.
Vừa bước ra mở cửa, Cố Tri Ý trong lòng vẫn còn thắc mắc, trời còn sớm thế này thì ai lại cất công ghé thăm nhà mình đây chứ.
Cánh cửa hé mở, trước mắt cô là một người phụ nữ độ ba mươi, da dẻ sạm vàng vì nắng gió, chiếc áo vá đã bạc màu, tay xách nách mang một mớ lỉnh kỉnh.
Vừa thấy Cố Tri Ý, chị ấy đã hồ hởi bước lên một bước, niềm nở chào hỏi: “A Tri Ý đó hả? Chị nghe nói em về rồi, mang cho em ít bánh gạo đây này!”
Cố Tri Ý lúc này mới chợt nhận ra người chị đứng trước mặt. Đó là Lâm Xuân Lệ, hơn cô sáu tuổi, nhà cô ấy chỉ cách nhà Tri Ý một quãng.
Nhắc đến chuyện xưa, Cố Tri Ý thấy nguyên chủ thật khó hiểu. Bình thường vẫn luôn giữ vẻ kênh kiệu, ánh mắt lúc nào cũng nhìn lên trời, vậy mà lại thân thiết qua lại với cô Lâm Xuân Lệ chất phác trong thôn. Những bận trước, hai người vẫn thường hay hàn huyên, và Xuân Lệ cũng hay mang đến cho cô ít mớ rau xanh non mướt.
Cố Tri Ý mời chị Xuân Lệ vào nhà, vừa cười vừa nói: “Vâng đúng vậy ạ, em đã về được mấy hôm rồi, nhưng chưa kịp ghé nhà thăm chị Xuân Lệ.”
“Ài, cũng tại tôi về quê chăm mẹ già mấy bận, vừa quay lại thì nghe đâu em đã theo cậu ấy về tận đơn vị rồi.” chị Xuân Lệ đáp, có vẻ hơi tiếc nuối.
Hai người đến dưới mái hiên, tìm một chiếc ghế gỗ mà ngồi. Lúc này, Lâm Xuân Lệ mới ghé sát, hạ giọng hỏi: “Chị nghe nói chú Tư nhà em bị thương nặng lắm hả? Giờ thế nào rồi? Có ảnh hưởng gì đến sức khỏe sau này không em?”
Cố Tri Ý biết chị Xuân Lệ chỉ có ý tốt muốn hỏi han, nên cũng không giấu giếm, kể vắn tắt tình hình của Lâm Quân Trạch cho chị ấy nghe.
Lâm Xuân Lệ nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa vặn lúc đó, Lâm Quân Trạch từ trong nhà đi ra, cũng chủ động chào hỏi chị ấy một tiếng.
Lâm Xuân Lệ cười phá lên, trêu ghẹo Lâm Quân Trạch: “ Tôi nói này chú Tư, có vợ hiền số vượng phu đúng là khác hẳn! Cậu xem, lúc ấy mạng sống như chỉ mành treo chuông, vậy mà giờ đã sắp hồi phục rồi kia kìa!”
Bị chị Xuân Lệ trêu chọc, Lâm Quân Trạch liếc mắt nhìn sang Cố Tri Ý, vẻ ngượng ngùng.
Vốn dĩ anh còn cảm thấy hơi ngượng, nhưng khi thấy má cô đã đỏ bừng thì lập tức trêu lại chị Xuân Lệ: “ Đúng vậy đó chị! Vợ em đích thị là người có số vượng phu nhất trần đời!”