Hai anh em còn tưởng trong nhà có đồ ăn ngon gì đó nên lập tức bỏ dở đám bạn đang chơi, cắm đầu cắm cổ chạy ba chân bốn cẳng về nhà.
Khi về đến nhà, Cố Tử Ý cũng đã thay xong quần áo. Cô vẫy tay gọi hai đứa đến rửa mặt, lau mồ hôi cho cả người rồi mới thay quần áo mới lên cho cả hai.
Hai đứa bé thay quần áo xong còn tỏ vẻ làm dáng, vênh váo ra trò. Chẳng biết học được ở đâu mà còn ra chiều tự cho mình là bảnh bao lắm.
Đại Bảo vừa thay xong quần áo mới, liền chạy đến trước mặt Cố Tử Ý, kéo lấy vạt áo cô.
“Mẹ ơi, Đại Bảo có rất nhiều quần áo mới, để dành cái này đến Tết rồi mặc nha.”
“Lâm Đại Bảo, hôm nay cũng là Tết đấy chứ!”
Nhị Bảo ngồi một bên, vô cùng bất mãn mà cãi lại anh trai mình. Cậu bé chẳng muốn Cố Tử Ý cất lại bộ quần áo mới này đâu, cậu còn muốn chạy đến vênh váo khoe với mấy đứa bạn Tiểu Ba kia nữa.
Với Nhị Bảo mà nói, mặc quần áo mới đã là đón Tết rồi.
Tuy trước kia cũng có quần áo mới, nhưng bộ này là mẹ mua cho, ý nghĩa hoàn toàn khác biệt chứ.
Đặc biệt, hôm nay cả nhà còn về thăm nhà mẹ đẻ, đây chính là chuyện chưa từng có trong ký ức của Nhị Bảo.
Chờ đến khi Cố Tri Ý phải tỉ mẩn giải thích tường tận cho hai đứa rằng hôm nay không phải là ngày Tết, chỉ bởi vì phải sang nhà bà ngoại nên mới được mặc quần áo mới, còn đến Tết sẽ được mặc áo bông ấm áp mới tinh.
Lúc này hai anh em mới yên tâm khoác bộ quần áo mới này vào người.
Nhị Bảo lại hí hửng trở về dáng vẻ vốn có của một thằng nhóc lém lỉnh: “Đại Bảo, anh xem xem, em mặc có đẹp không nào?”
Đại Bảo cũng chẳng chịu lép vế. “Nếu em chịu gọi anh trai, anh sẽ nói cho em biết.”
“Không đâu!”
“Anh là anh, em phải gọi anh là anh chứ!”
“Em mới là anh, Đại Bảo đáng ghét!” Nhị Bảo lè lưỡi trêu chọc, rồi ba chân bốn cẳng chạy biến mất.
Cố Tri Ý chỉ biết cười thầm. Lúc này cô vô cùng mong muốn có một chiếc máy ảnh, để lưu lại khoảnh khắc đáng yêu này của hai đứa. Ngày nào chúng cũng cứ tíu tít trêu chọc nhau không ngớt.
Đúng lúc ấy, Lâm Quân Trạch cũng đã đánh cỗ xe bò về tới sân nhà.
Chân cẳng anh còn yếu nên xe lăn quả là cồng kềnh chẳng thể mang theo. May mà ngồi trên xe bò cũng không ảnh hưởng nhiều, chỉ là lúc đặt chân xuống đất thì vẫn phải chống gậy mà thôi.
Mọi thứ đã được thu xếp đâu ra đấy, cả nhà liền bắt đầu khởi hành. Lần trước khi Cố Tri Ý lên huyện, cô đã sắm được kha khá món đồ, giờ tiện thể có thể mang sang biếu bên ngoại một ít làm quà.
Nhân tiện, cô còn mang theo mấy cái bánh gạo thơm phức, bởi lẽ vào mùa cúng lễ này, khi đi thăm nom nhà ai, người ta đều hay mang theo chút bánh trái tự tay làm để làm quà biếu.
Tuy bánh gạo nhìn qua chẳng mấy khác biệt, nhưng mỗi nhà một cách nêm nếm, hương vị cũng vì thế mà khác nhau một trời một vực.
Đúng lúc cả nhà vừa an vị trên xe, mẹ Lâm đã vội vã từ phía sau chạy đến, vừa đi vừa cất tiếng gọi họ lại.
“Thằng Tư ơi, đợi mẹ chút!”
Đại Bảo và Nhị Bảo ngồi vắt vẻo trên thành xe bò, hai bàn tay nhỏ xíu không ngừng vẫy về phía bà nội, miệng thì líu lo gọi: “Bà ơi, bà ơi, chúng cháu sắp được về ngoại rồi ạ!”
Lâm Quân Trạch ghìm cỗ xe bò lại, kiên nhẫn đợi mẹ Lâm chạy theo kịp. Lúc này Cố Tri Ý mới nhìn thấy trên tay mẹ Lâm còn xách theo một cái túi vải.
Không biết bên trong đựng món gì, vừa đến nơi, bà đã nhanh tay nhét ngay chiếc túi vải vào lòng Cố Tri Ý.
Bà thở dốc một hơi, rồi mới khẽ khàng cất tiếng: “Mẹ vừa nghe thằng Tư nói các con muốn về thăm nhà thông gia, biết con chẳng kịp chuẩn bị gì, con cứ mang chút bánh gạo này qua đó! Trong nhà còn ít đường đỏ, chị dâu con không phải đang có mang sao, con mang về cho chị ấy bồi bổ tẩm bổ.”
Cố Tri Ý vội vàng từ chối: “Mẹ ơi, mẹ cứ giữ lại ạ, con đã sắm sửa chút ít rồi, thêm mấy cái bánh gạo nữa là đủ đầy rồi.”
“Lâu lắm mới có dịp về thăm nhà mẹ đẻ một chuyến, con cứ cầm lấy đi, kẻo người ta lại dòm ngó cười chê!”
Lẽ nào mẹ Lâm lại không biết con dâu mình đã sắm sửa tươm tất đồ đạc mang về nhà mẹ đẻ rồi sao? Sở dĩ bà đưa đường đỏ dặn Cố Tri Ý mang về cũng chỉ là chút tấm lòng thành của bà dành cho thông gia mà thôi.
Đúng lúc ấy, Lâm Quân Trạch mới cất lời: “Vợ à, mẹ đã đưa thì em cứ cầm lấy đi!”
Nói đoạn, anh quay sang nhìn mẹ Lâm: “Thôi được rồi mẹ, mẹ cũng mau trở về nhà đi! Chúng con phải đi sớm một chút, mặt trời đã lên cao rồi!”
---