Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 131

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Dù cô chưa từng thực sự gặp mặt Cố Tử Sâm, nhưng chỉ vừa nghe thấy cái giọng the thé này, Cố Tri Ý đã có cảm giác ngứa ngáy chân tay một cách tự nhiên...

Không bao lâu sau, bóng dáng Cố Tử Sâm đã hiện ra trước mắt cô. Dáng vẻ đứa em trai trong trí nhớ của cô không phải là kiểu da trắng nõn nà, nhưng ít ra cũng không nên là cái thằng nhóc đen nhẻm như củ s.ú.n.g đang đứng trước mặt cô thế này!

Cố Tử Sâm nhìn thấy Cố Tri Ý như thể đang gặp một người thân đi xa biền biệt mấy trăm năm nay, cái sự hồ hởi, thái quá ấy...

Đặc biệt là lúc cậu ấy cứ toe toét cười ngoác miệng, để lộ hàm răng trắng bóc, trông thật ngớ ngẩn đến khó mà ưa nổi.

Cố Tri Ý chỉ thấy mắt mình cay xè, đành nhắm tịt lại, cố giấu đi cái vẻ ngán ngẩm.

Đơn giản là cô chẳng muốn thừa nhận cái thằng bé ngớ ngẩn trước mặt này chính là đứa em ruột thịt thân thiết của mình.

Còn Cố Tử Sâm, người trong cuộc thì chẳng hề hay biết gì, vẫn cứ cười toe toét, hớn hở nhìn về phía chị gái.

“Chị, em bấm tay nhẩm tính là biết chắc chắn hôm nay chị sẽ về nhà rồi! Thật chẳng sai một ly nào hết, chị xem đây! Sáng sớm hôm nay, em vừa ra biển từ mờ sáng để đánh bắt nào cua, nào tôm tươi rói về cho chị đấy.”

Cậu ấy nói xong lại còn như đang dâng hiến bảo vật, nhấc cái thùng sắt cũ kỹ đặt cạnh chân mình. Bên trong đúng là có nửa thùng sắt đầy ắp nào tôm, nào cua còn tươi roi rói, đang nhảy nhót tanh tách.

Lưu Ngọc Lan ngồi một bên, nghe thấy thằng con trai ngô nghê của mình nói ra mấy lời bốc đồng đến thế, lúc này bà cũng bước lên, vươn tay nhéo vào lỗ tai con trai, vừa cằn nhằn vừa mắng:

"Cái thằng ranh này nói năng linh tinh cái gì đó hả? Không sợ bị người ta túm lại mà phê bình cho một trận ra trò hay sao?"

"Ối chao, mẹ ơi, đau đau đau quá! Con biết rồi mà, chẳng phải con mừng quýnh lên khi gặp lại chị đó thôi? Con không nói nữa thì mẹ có tha cho con không? Mẹ mau buông tay!"

Lưu Ngọc Lan nghe con nói vậy cũng đành buông tay. Vừa được thả ra, Cố Tử Sâm đã lập tức chạy đến bên cạnh Cố Tri Ý, ấm ức mách: "Chị xem, trước kia chị còn nói em là cục vàng của mẹ. Bây giờ chị nhìn mẹ xem, bà ấy chắc chắn không phải mẹ ruột của em, lại ra tay độc ác đến thế!"

Nói xong, cậu ta còn nhăn nhó cả mặt mày, xoa xoa cái tai vừa bị Lưu Ngọc Lan vặn. Miệng không quên làm quá lên: "Đau c.h.ế.t mất! Đau c.h.ế.t mất!"

Cố Tri Ý cũng chẳng biết phải nghĩ sao về đứa em trai mới vừa gặp mặt mà cái miệng đã liến thoắng không ngừng nghỉ này.

Đây chẳng phải là cái chứng "trung nhị" mà người ta vẫn hay gọi đó sao?

Mà cái chứng này quả thật là nặng nề quá rồi.

"Thôi được rồi, cả ngày chẳng làm được tích sự gì. Em nghỉ học đến bao giờ?" Cố Tri Ý hỏi.

"Hì hì, bây giờ không phải là Rằm tháng Bảy hay sao, em nghĩ chắc chắn chị sẽ về thăm nhà nên mới nghỉ học vài ngày. Dù sao học hành cũng chẳng lọt chữ nào, thà ở nhà chơi còn hơn."

Nghe xem! Có phải lời người lớn nói không chứ?

Vì không muốn đến trường, lại lấy cô ra làm cái cớ, người ngoài không biết còn tưởng hai chị em có tình thâm đến mức nào nữa!

Cố Tri Ý khẽ nhếch môi, ánh mắt đã nói rõ " ta đã biết tỏng rồi". Còn Cố Tử Sâm thấy dáng vẻ này của chị mình thì biết cô lại sắp dạy dỗ một trận rồi.

Cố Tử Sâm lập tức bịt tịt tai: "Được rồi, được rồi! Chị, em biết rồi mà, ngày mai em sẽ đi học, chị đừng lôi em ra mà giáo huấn nữa!"

Cảnh tượng này trông y hệt Ngộ Không đang sợ Đường Tăng niệm chú, buồn cười vô cùng.

Lâm Quân Trạch cùng Đại Bảo và Nhị Bảo ở bên cạnh, những người nãy giờ chỉ đứng chôn chân nhìn, trong lòng chợt nảy sinh một vài suy nghĩ.

Đại Bảo và Nhị Bảo đồng thanh nghĩ: "Đây là người cậu kỳ quái! Đáng sợ quá đi!"

Lâm Quân Trạch thầm nghĩ: "Tình cảm của cậu em vợ này và vợ mình quả thực rất hòa thuận."

Cố Tri Ý thầm nhủ: "...Cái thằng nhóc mắc chứng "trung nhị" này thật chẳng đáng yêu chút nào."

Lúc này, Cố Tử Sâm, thằng nhóc lóng ngóng, hồn nhiên như sáo, mãi đến giờ mới nhận ra sự có mặt của Lâm Quân Trạch cùng Đại Bảo, Nhị Bảo.

"Á, anh rể! Đại Bảo, Nhị Bảo, hóa ra mọi người đều ở đây à? Làm em giật cả mình!"

Nói xong, cậu ta còn làm ra vẻ mặt hoảng hốt, vỗ n.g.ự.c thình thịch.

Lâm Quân Trạch: "???" Từ khi nào mà anh lại mờ nhạt đến thế này chứ?

---

Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 131