Bên này, Cố Tri Ý lại chẳng còn bụng dạ nào mà dạy dỗ đứa em trai ruột rà này nữa. Ánh mắt cô lúc này đã đổ dồn vào … cả thùng sắt lớn đựng đầy tôm cua kia.
Ôi! Cua xào me, tôm luộc bia, tôm rim mặn ngọt…
Chỉ trong chốc lát, vô vàn cách chế biến các món từ số tôm cua này chợt hiện ra mồn một trong đầu Cố Tri Ý.
Cố gia ở ngay gần một bãi bồi ven biển, mỗi ngày thủy triều lên xuống, mấy đứa trẻ trong thôn đều xách theo thùng đi mò cua bắt ốc.
Bình thường mà nói, nếu có nhiều người đi bắt như vậy thì Cố Tử Sâm khó lòng mà bắt được nhiều đến thế mới phải.
Cũng chẳng biết hôm nay cậu ấy đã gặp được may mắn đặc biệt nào mà bắt được hơn nửa thùng.
Đại Bảo và Nhị Bảo đang xúm xít quanh thùng sắt, tò mò muốn thò tay vào nghịch thử nhưng cũng biết càng cua to tướng thế kia, mà bị kẹp chắc là đau điếng người.
Thế nên, chỉ vừa chạm khẽ đã vội rụt tay lại.
Lưu Ngọc Lan liên tục dặn dò hai đứa trẻ cẩn thận, coi chừng bị cua kẹp tay. Còn bà thì lại quay sang trò chuyện với Cố Tri Ý.
Thiếu niên "trung nhị" Cố Tử Sâm thì cứ bám riết lấy anh rể, không ngừng hỏi về những chuyện gian khổ, hiểm nguy trong quân ngũ.
Thỉnh thoảng cậu ấy còn nhìn Lâm Quân Trạch bằng ánh mắt ngưỡng mộ, khiến câu chuyện thêm phần rôm rả.
Lưu Ngọc Lan nói chuyện với Cố Tri Ý, đơn giản cũng chỉ muốn con gái mình chu toàn việc nhà. Dù con gái đã về nhà chồng nhưng nỗi lòng của người mẹ vẫn không nguôi bồn chồn. Chỉ lo lắng tính nết con gái mình không được lòng người ta, rồi sẽ bị nhà chồng coi thường.
Dù hiện tại cô đã không còn sống ở Cố gia nữa nhưng tấm lòng của người làm mẹ lại suy nghĩ đến biết bao nhiêu là thứ.
Bà lại nói thêm một chút về những điều cần chú ý khi sinh con: "Con cũng đừng có cả ngày ngồi không. Không có việc gì thì tìm lấy chút việc nhẹ mà làm, cho chân tay được vận động một chút, mai sau sinh nở mới dễ dàng, biết chưa?"
Nói xong lại như nhớ ra điều gì, bà chợt thở dài: "Con còn không biết đâu, lúc con sinh Đại Bảo và Nhị Bảo, mẹ lo sốt vó biết bao nhiêu."
"Vốn dĩ mẹ cứ nghĩ con chỉ mang thai một đứa, không ngờ lúc sinh được một đứa lại còn một đứa nữa. Cũng coi là phúc lộc của con. Con xem láng giềng gần đây, có mấy người còn mất con ngay khi lọt lòng."
Cố Tri Ý cũng rất kiên nhẫn lắng nghe. Dù sao đối với một người chưa từng kinh qua chuyện sinh nở như cô, mọi thứ đều mới mẻ. Nghe người lớn nói nhiều một chút cũng chẳng thừa thãi chút nào. Nhưng cô cũng không dự định sẽ làm theo tất cả, chỉ khi nghe đến việc ở cữ phải nhịn tắm rửa trong suốt bốn mươi ngày thì Cố Tri Ý đã khó lòng mà làm theo được.
Tuy nói Lâm Quân Trạch bị cậu em vợ quấn lấy nhưng đôi tai anh vẫn vểnh hẳn lên mà nghe ngóng. Anh muốn nghe xem Lưu Ngọc Lan nói những chuyện gì với Cố Tri Ý.
Nghe được lời mẹ vợ kể về cảnh sinh nở Đại Bảo và Nhị Bảo hiểm nguy đến mức nào, lòng anh không khỏi quặn thắt lại.
Trước kia, lúc Cố Tri Ý sinh Đại Bảo và Nhị Bảo cũng là khi Lâm Quân Trạch đi công tác biền biệt, nào dám xin nghỉ về. Bởi vậy anh chẳng hay biết vợ mình đã trải qua những hiểm nguy nhường nào.
Lúc anh trở về, hai đứa trẻ đã cứng cáp, vượt cữ rồi, mà người trong nhà cũng không kể về chuyện lúc Cố Tri Ý sinh nở đã nguy hiểm thế nào.
Giá mà anh nghĩ thông ra sớm hơn!
Nhưng cũng may, lần này anh đã ở đây, anh sẽ kề bên cô suốt thời gian sinh nở Tam Bảo, không để cô phải bận lòng thêm chút nào.
Mấy người đang trò chuyện thì bên ngoài, Cố Khôn đã trở về. Dù không bày tỏ vẻ mừng rỡ như bà Lưu Ngọc Lan, nhưng ai nấy đều cảm nhận được ông đang rất đỗi vui trong lòng.
“Sao hôm nay lại trở về? Còn tưởng con đã quên mất cái nhà họ Cố này rồi chứ!”
Cố Khôn vừa cất lời đã là một tràng trách móc.
---