Đợi đến khi vào nhà, Lâm Tú Mai nhìn thấy lũ trẻ trong nhà, cùng với Đại Bảo và Nhị Bảo, đã vây kín bàn ăn.
Lâm Tú Mai không khỏi lắc đầu bật cười, khẽ liếc nhìn vào bếp. Nhưng lúc này, Lưu Ngọc Lan và Cố Tri Ý đã dọn dẹp xong xuôi bữa cơm trưa từ lúc nào.
Chỉ còn lại một vài món đồ cần thu dọn, nhưng vì Cố Tri Ý đã bụng mang dạ chửa, không tiện đứng lên ngồi xuống, nên đã được mẹ cô - Lưu Ngọc Lan - bảo ra ngoài nghỉ ngơi.
Ai ngờ lại khiến Lâm Tú Mai hiểu lầm.
Ở bên ngoài, Cố Tri Ý đang lắng nghe bố cô và Lâm Quân Trạch nói chuyện về lần trước ông sang huyện thành họp.
“Bố nghĩ, nếu cứ theo đà này, chính sách của cấp trên càng ngày càng nới lỏng, đây quả là một dấu hiệu tốt lành đấy!”
“ Đúng vậy ạ! Bố, con tin rằng cuộc sống của chúng ta chắc chắn sẽ ngày càng tốt đẹp hơn thôi!” Lâm Quân Trạch nói đầy vẻ tin tưởng.
“ Đúng vậy, con xem mấy năm gần đây, ở thôn mình, người ta cũng mắt nhắm mắt mở cho phép từng nhà tự nuôi gà, nuôi vịt. Đến dịp Tết, ngoài phần thịt heo của hợp tác xã, bà con cũng có thể tự mổ con heo nuôi ở nhà để làm mâm cỗ thịnh soạn.”
“Chỉ mong đến khi nào những người nông dân như chúng ta có thể thực sự làm chủ miếng đất của mình thì tốt biết mấy!” Cố Khôn thở dài cảm thán.
Cố Tri Ý không ngờ cha mình lại là người tinh ý đến thế. Cô nghĩ, đến lúc thích hợp, cô có lẽ có thể hé lộ đôi điều cho ông.
Chẳng mấy chốc, Lưu Ngọc Lan đã thu dọn xong xuôi mọi thứ. Hai anh em nhà họ Cố cũng vừa tan ca về đến nhà, chị dâu cả Vương Quế theo sau bước vào.
“Anh cả, chị dâu, anh hai!” Cố Tri Ý lần lượt cất tiếng chào.
Cố Tử Lâm nhìn thấy em gái đã trở về, trong đầu anh lập tức hiện lên một suy nghĩ:
Thôi rồi! Con bé sẽ không chuyển về nhà mình để ăn không ngồi rồi đó chứ?
Hừm! Chắc chỉ là về ăn bữa cơm thôi chứ gì!
Lâm Quân Trạch cũng lên tiếng chào hai anh vợ. Chưa kịp nói thêm câu nào thì Lưu Ngọc Lan bên bếp đã thấy cả nhà về đông đủ, liền cất giọng lanh lảnh gọi: “Được rồi, nhanh rửa tay rồi vào ăn cơm thôi!”
Anh cả Cố Tử Lâm và anh hai Cố Tử Mộc mới vừa về đến nhà, chưa kịp hàn huyên tâm sự với em gái mình đã bị mẹ hối thúc.
Trong nháy mắt, cả hai lập tức trở nên phấn khích như trẻ thơ.
Sau khi mọi người ngồi vào bàn ăn, hai cậu bé lập tức chọc đũa vào thau tôm chanh đầy vị chua cay kia.
Nếm một miếng, ai nấy đều không khỏi ngạc nhiên.
Cậu em trai Cố Tử Sâm tròn xoe mắt nhìn sang Lưu Ngọc Lan.
“Mẹ, từ khi nào tài nghệ nấu nướng của mẹ lại ‘lên tay’ đến vậy ạ? Ngon quá chừng! Chiều tối, con lại ra sông bắt thêm tôm về cho mẹ làm tiếp nha!”
Miệng nói không ngớt, nhưng đũa trên tay thì vẫn gắp lia lịa.
“Thằng ranh con này, dám chê mẹ đúng không?” Lưu Ngọc Lan cầm đũa gõ nhẹ lên đầu Cố Tử Sâm, liếc xéo mà rằng.
“Sao có thể ạ! Mẹ, con đang khen mẹ đó chứ!” Cố Tử Sâm vội vàng phân bua, giọng điệu nghe thiết tha làm sao.
“Được rồi, mẹ còn lạ gì con nữa! Món này là chị con làm đó, còn có cả cua nữa. Con đừng nói nhiều nữa! Mau ăn đi!”
Lưu Ngọc Lan cũng tự mình gắp một đũa nếm thử, vị vừa chua vừa cay đậm đà, rất vừa miệng.
Nếm vài miếng, bà cảm thấy mình có thể ăn thêm hai bát cơm liền tù tì. Thật đúng là kích thích vị giác đến lạ!
Nhưng khi nghe nói là Cố Tri Ý đã làm, mọi người ai nấy đều cực kỳ ngạc nhiên. Dù sao thì suốt hai mươi mấy năm qua, số lần Cố Tri Ý xuống bếp nấu ăn cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Huống hồ mỗi lần đều do cha mẹ cưng chiều, không cho Cố Tri Ý phải động tay chân vào bếp, vì vậy mọi người càng hiếm có cơ hội được nếm món ăn cô nấu.
“Đó là đương nhiên rồi, mẹ cháu còn làm được nhiều món ngon lắm!”
Đại Bảo ngồi một bên lắng nghe mọi người khen mẹ mình thì ưỡn n.g.ự.c đầy kiêu hãnh.
Mà trong lòng Đại Bảo cũng vô cùng tự hào, chẳng có gì mà mẹ nó không làm được.
Nhị Bảo cũng phụ họa gật đầu lia lịa, trong bụng cậu bé đã chắc mẩm một điều.
Đến nước này thì hai cậu nhóc nhà cô chỉ muốn theo Cố Tri Ý về nhà Lâm gia thôi!
Có cơm ăn hay không cũng không hề gì, chủ yếu là muốn đi theo bồi đắp tình cảm với cô nhiều hơn.
Mà trong lúc này, người có ruột gan cồn cào nhất chính là cậu em trai Cố Tử Sâm. Cậu ấy đoán chừng hồi trước chị gái mình chỉ lén nấu cho riêng mình ăn, nên mới rèn được tay nghề nấu nướng tuyệt hảo như ngày hôm nay.
Cậu ấy muốn đến nhà chị ăn bám. Không phải! Phải là nấn ná ở lại vài ngày mới phải chứ!
Cố Tri Ý được khen đến đỏ mặt. Nhìn thấy con cua trên bàn, cô cũng thèm thuồng muốn ăn một con nhưng biết cua có tính hàn, không tốt cho phụ nữ mang thai, nên đành phải nhịn cho đến sau khi sinh nở.
Thế là cô liền chuyển mục tiêu sang thau tôm chua cay...
Mà một bên khác, đội trưởng Cố Khôn liên tục đưa tay vào thau tôm chanh chua cay, nhưng ông không hề tranh tôm với lũ trẻ con.
Thứ ông nhắm tới lại là: Rau thơm.
Chỉ trong chốc lát sau, hơn nửa số rau thơm đã bị ông “tiêu diệt” sạch sành sanh.