Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 138

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Bởi vì Cố Tri Ý vốn cũng rất thích ăn, nên khi làm món tôm chanh chua cay này, cô đã cố ý cho vào thật nhiều rau thơm. Dù sao loại rau này nhà nào chẳng trồng đầy vườn.

Nào ngờ vừa quay sang đã thấy cha liên tục gắp rau thơm, cũng đã sắp hết đến nơi rồi.

“Cha, sao cha lại tranh rau thơm của con vậy?” Cố Tri Ý cũng nhanh tay liên tục gắp rau thơm, nói.

Hai người họ giống như đang ngầm tranh giành nhau, ai cũng không chịu nhường ai một chút nào.

Một bữa cơm vui vẻ cứ như thể chưa từng có màn giao tranh “khói lửa” giữa hai cha con.

Thôi được rồi! Trước đó Lưu Ngọc Lan còn cảm thấy Cố Tri Ý đã có nhiều thay đổi, nhưng lúc này nhìn thấy hai cha con hồn nhiên tranh giành thức ăn với nhau, thì đây đúng là con gái ruột của bà rồi.

Cả nhà trên dưới đều dõi theo trận chiến giành rau thơm giữa Cố Tri Ý và Cố Khôn, dù rõ ràng rau thơm vẫn còn đầy ắp mà hai người họ vẫn nhất quyết tranh giành cho bằng được.

Nếu có ai thắc mắc, họ lập tức trưng ra vẻ mặt: “Các người không hiểu đâu.”

Kiểu như: “Mọi người có để ý không, tranh giành miếng ăn lại thấy ngon miệng lạ thường!”

Lưu Ngọc Lan: “...” Cảm ơn nhé! Bà đây không có cái thú vui đó đâu!

Cố Tử Mộc và Cố Tử Lâm đã lâu lắm rồi mới lại được nhìn thấy cảnh tượng này trên bàn cơm, trong lòng chợt dấy lên nỗi niềm bùi ngùi khó tả. Giờ đây, em gái đã xuất giá, trong nhà không còn ai giành rau thơm với cha nữa, thành thử cha ăn rau thơm cũng chẳng còn thấy ngon miệng như thuở nào.

Lần đầu tiên Lâm Quân Trạch nhìn thấy Cố Tri Ý như thế này, tựa như một cô bé con vẫn chưa dứt sữa mẹ vậy. Ngày thường, trước mặt hai đứa nhỏ, cô luôn giữ hình tượng một người mẹ cao lớn, mẫu mực trong nhà. Lúc này, vừa về nhà mẹ đẻ một chuyến, vậy mà lại vui vẻ chơi trò thi gắp rau với cha mình.

Hai đứa nhỏ Đại Bảo và Nhị Bảo nhìn nhau, trong lòng thầm than: “Trời đất ơi! Mẹ chúng con sao mà lại ra nông nỗi này? Hình tượng mẹ cao lớn của bọn con tan tành mây khói hết rồi!”

Hôm nay, Lưu Ngọc Lan làm bốn món ăn chính, còn thêm cả một nồi canh trứng. Lạp xưởng được thái thành những lát mỏng, và bà còn làm thêm hai món xào nữa.

Hai món ăn kèm thì một là dưa muối, món còn lại là bánh gạo nhân hẹ.

Chủng loại thức ăn trên bàn không quá phong phú, nhưng được cái số lượng thì đủ nhiều, còn có thể gói ghém ăn kèm với lạp xưởng.

Cố Tri Ý ăn một miếng lạp xưởng liền vô cùng thích thú.

Lưu Ngọc Lan thấy cô con gái vẫn y như ngày nào, cứ thấy lạp xưởng là mê tít, bèn dặn dò: "Lúc về nhớ mang theo vài cái, con cứ làm mà ăn. Giờ nhìn con đảm đang tháo vát hẳn ra, mẹ cũng chẳng cần lo con để hai đứa cháu ngoại phải chịu đói nữa rồi."

Cố Tri Ý chỉ biết im lặng mỉm cười.

Mấy món ăn còn lại cũng nhanh chóng sạch bóng. Món ăn mẹ Lưu Ngọc Lan nấu thực ra không hề dở, chỉ là thời buổi khó khăn, nhà nào cũng dè sẻn dầu mỡ, thành thử món ăn cứ nhạt nhẽo, thiếu hẳn chất béo. Hôm nay, vì có nhà Cố Tri Ý về thăm, bà cũng chịu khó cho thêm chút dầu mỡ hơn mọi khi, món ăn tự nhiên cũng thấy ngon miệng hơn hẳn.

Từ người lớn đến trẻ con, ai nấy đều ăn uống thỏa thuê, no nê.

Cơm nước xong xuôi, việc dọn dẹp bát đĩa, một tay chị dâu cả Vương Quế Chi lo liệu gọn ghẽ. Mọi người quây quần dưới mái hiên uống trà, chuyện trò.

Hai anh em họ Cố đều có vóc dáng cao ráo. Cố Tử Mộc, người anh cả, trông khá khỏe mạnh, còn Cố Tử Lâm, người anh thứ, thì lại có phần gầy gò hơn một chút. Có lẽ sau bao năm ròng vất vả, hai vợ chồng Cố Tử Lâm mới có được mụn con nên mừng lắm. Ngày nào anh cũng kè kè bên vợ, sợ cô va quệt hay trượt chân.

Khi ấy, anh vội vàng kéo ghế, đỡ vợ mình ngồi xuống, trên môi vẫn nở nụ cười tươi rói, ra dáng một người chồng hết mực ân cần, chu đáo. Anh còn cố ý nhìn Lâm Quân Trạch, nhướng mày ra chiều thâm thúy mà nói: "Đến đây, đến đây! Vợ à, em đi đứng chậm thôi, vừa rồi đứng có mỏi chân không đấy?"

Lâm Tú Mai ngớ người trước thái độ quá đỗi nhiệt tình của chồng. Thường ngày anh vẫn dặn dò cô đi đứng cẩn thận, nhưng nào có khoa trương đến mức này, cứ như thể đang cố tình diễn trò cho ai đó xem vậy.

"...Ôi dào, có cần phải làm quá lên vậy không?"

---

Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 138