Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 151

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Vốn dĩ tôi nghĩ sống cùng làng cùng xóm, tình nghĩa là trên hết, chẳng muốn chấp nhặt làm gì với mấy lời lẽ vớ vẩn. Nhưng bây giờ anh Lâm nhà tôi đã về tới, vậy mà bà còn dám buông lời độc địa, nói hai đứa nhỏ nhà tôi không phải giọt m.á.u của cha chúng, ngay trước mặt chúng nó! Các chị, các thím ở đây ai cũng là mẹ rồi, thử nói xem nếu có kẻ nào dám gièm pha con cháu nhà mình như thế, chẳng phải ruột gan các chị cũng như bị xé nát ra hay sao?”

Nhiều người đứng xung quanh, ai nấy đều đã làm mẹ, nghe vậy liền nhao nhao gật đầu tán thành: “Chẳng phải quá đúng rồi sao! Ai mà dám nói Tiểu Hầu Tử nhà tôi không phải m.á.u mủ của tôi, tôi thề phải cầm d.a.o đi liều mạng với kẻ đó ngay lập tức!”

“ Đúng vậy, con người ta mới ba tuổi đầu mà đã thốt ra những lời độc địa đến thế, bà Dương này đúng là làm cái chuyện thất đức, trời không dung đất không tha!”

“Phải đó, bà nói xem anh Tư Lâm nhà người ta có gây thù chuốc oán gì với bà đâu, mà sao bà cứ cả ngày chằm chằm rình mò nhà người ta làm gì?”

Mấy bà phụ nữ xúm xít thì thầm to nhỏ, giọng tuy không lớn nhưng lọt vào tai thính nhạy của thím Dương thì bà ta nghe rõ mồn một từng câu từng chữ.

Lúc này bà ta chỉ ước gì có cái lỗ nẻ nào đó mà chui xuống cho khuất mắt thiên hạ. Thế nhưng cái miệng của bà ta lại cứ như có ma xui quỷ khiến, vẫn lẩm bẩm được một câu: “Miệng lưỡi cô dẻo quẹo như thế, ai mà biết cô nói thật hay nói dối!”

Cố Tri Ý lập tức uất ức nói lớn: “Được thôi! Vậy thì mời cái anh Vương thanh niên trí thức kia đến đây, để chúng tôi ba mặt một lời cho ra lẽ! Để xem rốt cuộc tôi với anh ta có quan hệ lén lút gì không, để xem tôi có phải loại đàn bà hư hỏng, lăng loàn hay không!”

Cố Tri Ý gọi một bà thím đang đứng gần đó: “Thím ơi, nhờ thím giúp cháu đi gọi Vương thanh niên trí thức tới đây với ạ.”

“Ừ ừ, được thôi. Vợ lão Tứ à, nhưng cháu đừng quá kích động nhé!” Bà thím dặn dò xong, liền quay người vội vã đi gọi người.

Lúc này, Cố Tri Ý bỗng thấy trong người thấm mệt. Cô chẳng bận tâm đến những ánh mắt tò mò, dòm ngó của mọi người xung quanh, bình thản tìm một tảng đá lớn trong sân nhà thím Dương rồi ngồi xuống nghỉ.

Lâm Quân Trạch chống nạng chậm rãi đi tới, thấy Cố Tri Ý không quá mức kích động, trong lòng anh mới nhẹ nhõm đôi chút. Anh bước lên trước, nói với thím Dương bằng giọng điệu trang trọng: “Thím Dương, thím là bậc trưởng bối, cháu không thể trách cứ thím nặng lời được, nhưng cháu nhất định sẽ báo cáo rõ ràng sự việc này với ông trưởng thôn. Trong làng ta, những thói xấu rèm pha, đồn thổi thế này cần phải được chấn chỉnh lại thôi.”

Mọi người nghe Lâm Quân Trạch nói vậy, ai nấy đều ngẩn cả người ra, riêng thím Dương thì mặt mày như sắp phát bệnh táo bón.

Lâm Quân Trạch chẳng để ý đến ánh mắt dòm ngó của đám đông, vội vàng đi tới trước mặt Cố Tri Ý, dịu giọng nói: “Mình ơi, thôi, chúng ta về nhà trước đã.”

Cố Tri Ý vẫn ngồi lì ở đó, không nhúc nhích. Cô ngước nhìn Lâm Quân Trạch, nói một cách dứt khoát: “Không được đâu! Hôm nay mà em không trút hết nỗi ấm ức này ra, thì chắc chẳng tài nào nuốt trôi cơm.” Nói đoạn, cô liền quay phắt mặt đi, không thèm liếc nhìn Lâm Quân Trạch lấy một cái.

Lâm Quân Trạch vẫn đang chống nạng, anh bất lực nhìn bộ dạng tức giận của cô vợ nhỏ. Dù muốn khuyên cô về nhưng lại thôi. Mấy hôm nay về làng, anh quả thực có nghe được vài tin đồn nhảm nhí, chỉ là lúc đó anh không quá bận lòng, nào ngờ chuyện này lại ảnh hưởng đến cả hai đứa con của mình.

Chắc hẳn vợ anh đã có tính toán riêng cho chuyện ngày hôm nay. Nghĩ đoạn, Lâm Quân Trạch cũng ngồi hẳn xuống bên cạnh cô, thỉnh thoảng lại vỗ về, dỗ dành Cố Tri Ý vài câu. Dù sao vợ anh đang mang thai, nào có thể để mấy bà buôn chuyện trong thôn chọc cho cô giận sôi m.á.u được?

Bà thím lúc nãy vừa đi gọi người đã nhanh chóng đưa “ người cần gặp” của cuộc đối chất hôm nay tới.

Cố Tri Ý thấy Vương Dương đã đến, liền đứng dậy. Lâm Quân Trạch vừa định đứng lên theo thì bị cô níu vai lại,

“Chân anh vẫn chưa lành hẳn đâu, cứ ngồi yên đó đi.”

Lâm doanh trưởng nghe vợ dặn dò, liền ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ. Vợ mình mà, anh chỉ biết nhún nhường thôi chứ làm sao khác được!

---

Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 151