“Một bàn tay không vỗ thành tiếng, nếu không phải do cô ta cả ngày ăn diện diêm dúa quá đà thì làm sao có chuyện ong tiếng ve như vậy?” Mụ thím Dương như không có chuyện gì mà cãi cố.
Chỉ là chưa kịp để ai nói thêm câu nào, đã có người nhìn thấy Cố Tri Ý hung hổ lăm lăm đi tới.
Nhìn qua cũng đủ hiểu cô ấy đến đây vì chuyện gì rồi. Ngay lập tức, người vừa thấy Cố Tri Ý đã vội lấy tay huých khẽ vào người mụ thím Dương, ra hiệu bà ta đừng nói nữa.
“Thôi rồi, bớt nói đôi lời đi! Bà cũng là người có cháu, trên miệng nên tích đức một chút đi!”
Ai ngờ mụ thím Dương căn bản chẳng thèm để tâm đến lời khuyên can của người ta, mụ ta còn hắng giọng lớn hơn nữa.
“ Tôi còn phải nói nữa, tôi khinh! Cô ta cầm tiền nhà Lâm gia đi cung phụng cái thằng công tử bột mặt trắng kia. Mua mấy viên bi quý hiếm cho con cái nó chơi. Thằng Bằng Bằng nhà tôi muốn mượn chơi một tí thì có c.h.ế.t ai? Cả nhà chúng nó keo kiệt đến thế là cùng! Tôi còn phải nói, cái cốt nhục của hai đứa con trai nhà cô ấy à, ai mà biết có phải giọt m.á.u của nhà họ Lâm không!”
Mụ thím Dương không hề chú ý đến ánh mắt ra hiệu của một người đàn bà đứng bên cạnh, mụ ta càng không để ý thấy mấy thím khác đã xê dịch ra xa mụ ta một quãng rồi.
Chờ cho đến khi Cố Tri Ý đã đến sát trước mặt, mụ thím Dương mới đột nhiên phát hiện sắc mặt của mọi người bỗng chốc trở nên khó coi.
Mụ ta vừa quay đầu lại lập tức nhìn thấy Cố Tri Ý xách con d.a.o phay, mặt mày dữ tợn, lăm lăm đi về phía mình, sắc mặt khó coi đến lạ.
Lúc này, mụ thím Dương đã chân tay run lẩy bẩy: “Vợ lão Tứ, cô... cô muốn làm gì? Giữa ban ngày ban mặt thế này, cô cầm... cầm d.a.o phay theo làm gì?"
Vừa bước tới, Cố Tri Ý đã giáng cho mụ thím Dương một bạt tai nảy lửa. Cô gằn giọng: “Bây giờ, tôi hỏi thím, một bàn tay vỗ có thành tiếng không hả?”
Mụ thím Dương bị đánh đến sững sờ.
Cố Tri Ý nói xong cũng không cho mụ thím Dương cơ hội nói thêm lời nào, cô chuyển con d.a.o phay sang tay kia, mũi d.a.o lạnh lẽo chỉ thẳng vào mụ ta, cười khẩy: “Làm gì hả? Vậy thì phải hỏi thím mới phải. Hôm nay, cái miệng này của thím đã thêu dệt những chuyện tày trời gì rồi hả?”
“ Tôi làm gì chứ? Tôi có nói gì đâu, chỉ dăm ba câu chuyện tầm phào thì đã sao chứ?” Lúc này mụ thím Dương đã quên khuấy mất cái bạt tai nóng hổi Cố Tri Ý vừa giáng xuống.
Trong lòng, mụ ta không ngừng tự trấn an. Dần dà, mụ thím Dương thấy mình nào có nói gì sai, thế là giọng điệu lại vểnh lên, đắc ý, ra vẻ cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng.
“Ai mà ngờ được hai đứa con nhà cô lại khóc lóc om sòm đến thế, chứ tôi nói thì có gì sai trái đâu cơ chứ.”
“ Tôi nói này, cái mụ già độc mồm độc miệng kia! Suốt ngày mụ lắm mồm đã đành, vậy mà đến hai đứa trẻ ranh mới lên ba mà mụ cũng nỡ lòng nào buông lời ác độc vậy sao? Mụ còn chút liêm sỉ nào không hả? Tôi nói thằng Bằng Bằng nhà mụ ấy à, chắc gì đã là giọt m.á.u của nhà họ Dương các người!”
“Phì! Con nhỏ này sao mà độc địa thế không biết! Còn dám nói cháu tôi không phải cốt nhục nhà này!”
Nghe Cố Tri Ý nói đến cháu trai nhà mình, mụ thím Dương lập tức nổi đóa lên.
“Thế nào? Thế mụ được phép đi nói xấu Đại Bảo và Nhị Bảo nhà tôi, còn tôi thì không được phép động đến đứa cháu mụ sao? Hôm nay, tôi phải để cho cả làng này người ta phân bua cho ra lẽ mới được!”
Lúc này, Cố Tri Ý cũng đã bình tâm trở lại phần nào.
Cô biết trước kia cô chỉ mới dẹp được mấy lời ong tiếng ve, vậy mà vẫn còn rất nhiều người hoài nghi, bán tín bán nghi.
Chắc chắn là cái gã thanh niên trí thức họ Vương kia đã lén lút nói ra nói vào sau lưng, thế là những lời đồn thổi lại bắt đầu râm ran.
Hôm nay, cô nhất định phải giải quyết dứt điểm một lần cho ra nhẽ, tránh để sau này cứ thỉnh thoảng lại bị người ta lôi ra bịa đặt, vu oan.
“Anh Lâm nhà tôi đang nơi biên cương bảo vệ Tổ quốc, tôi một mình ở thôn, lại đang mang giọt m.á.u của anh, vậy mà các người cứ rảnh rỗi đặt điều gièm pha. Tôi chỉ vì phải lo toan bộn bề, có lúc chưa sát sao được với hai đứa nhỏ, chứ nào có khi nào bỏ đói con của mình đâu chứ? Có phải không?”
“Còn cái chuyện tôi và anh thanh niên trí thức họ Vương kia, mọi người bảo anh ấy có học thức, tôi chỉ qua đó hỏi mượn mấy cuốn sách, ai ngờ lại bị các người thêu dệt, đồn thổi thành ra những lời lẽ khó nghe!”
---