Cố Tri Ý thấy vậy liền cất tiếng gọi lớn: “Lâm quả phụ, mụ đừng vội vã bỏ đi chứ! Tôi muốn hỏi mụ một đôi lời, mụ trông thấy tôi và Vương thanh niên trí thức thân mật với nhau lúc nào hả?”
Biết mình không thể nào thoát được, Lâm quả phụ đành đứng sững lại, lắp bắp nói: “Vào… vào … vào cái hôm trước khi cô đi tới tỉnh Liêu để chăm sóc người chồng ốm yếu nhà cô.”
“Ồ? Mụ trông thấy ở đâu?”
“Ở khu rừng trúc trong làng ấy chứ, còn có thể ở đâu nữa?”
“Chuyện thật trùng khít, buổi tối hôm đó tôi đang ở nhà mẹ chồng tôi. Vậy mà mụ lại nói lúc ấy tôi hẹn hò với Vương thanh niên trí thức ở rừng trúc hay sao?”
Lâm quả phụ hơi chột dạ, ánh mắt láo liên, ấp úng nói: “Vậy… vậy có lẽ là do mắt tôi kém.”
“Mắt kém ư? Mắt kém hay là không thấy gì sất nhưng vẫn cố tình vu khống, hãm hại tôi?”
Lâm quả phụ chỉ ấp úng không dám thốt nên lời nào, ai nấy đều rõ mồn một mụ ta đang chột dạ điều gì.
Cố Tri Ý khẽ nhếch môi, chậm rãi nói: “Để tôi thử đoán xem nào. Chắc mụ đã lén lút hẹn hò với đàn ông ở nơi ấy, trùng hợp bị tôi trông thấy, cho nên mới muốn hắt nước bẩn lên đầu tôi đúng không?”
Lâm quả phụ ngẩng phắt đầu, thoáng chút hoảng sợ nhìn Cố Tri Ý. Mụ ta còn chưa kịp phản biện thì Cố Tri Ý lại nói tiếp: “Chẳng lẽ tôi phải nói toạc tên của kẻ đó ra thì mụ mới chịu run sợ hay sao?”
Nhìn thấy ánh mắt của Cố Tri Ý liếc nhanh qua Vương thanh niên trí thức đang đứng phía bên kia, Lâm quả phụ thoáng rùng mình sợ hãi: “Vậy, vậy trước đó là do tôi nhìn nhầm, nhìn nhầm rồi. Tôi xin lỗi cô, vợ lão Tứ!” Nói đoạn, Lâm quả phụ hoảng hốt ba chân bốn cẳng mà chạy thẳng.
Ai nấy đều đã nhìn ra Lâm quả phụ quả thực có gian tình với kẻ khác, bị vợ lão Tứ bắt gặp nên mới vu khống cho vợ lão Tứ. Mọi người râm ran bàn tán, người nào người nấy đều lên tiếng bày tỏ quan điểm.
“Theo như tôi thấy ấy à, từ ngày lão Lâm khuất núi thì cái mụ Lâm quả phụ này y hệt như cái thứ chuyên gây chuyện thị phi ấy!”
“ Đúng đấy, đúng đấy, trước đó còn thấy mụ ta sống một mình trông thật đáng thương làm sao. Chậc chậc, đúng là một con sâu làm rầu cả nồi canh mà!”
“Theo cái nhìn của tôi thì khéo mụ ta đã tòm tem với cái gã thanh niên trí thức họ Vương kia rồi ấy chứ, hai kẻ này nhìn cái đã biết chẳng phải thứ tử tế gì.”
Cố Tri Ý liếc nhìn Thím Dương, bà ta mặt mày lấm lét, vội vã nói: “Vậy nếu là hiểu lầm cả thì thôi, giải tán đi! Giải tán hết đi thôi!” Nói rồi, bà ta toan nhấc chân lủi thẳng vào nhà.
Cố Tri Ý đâu dễ gì buông tha cho Thím Dương, cô liền đưa hai đứa con trai đang nép bên Lâm Quân Trạch ra trước mặt, cất giọng rành rọt: “Thím Dương này, một câu hiểu lầm là có thể bỏ qua mọi chuyện sao? Thím không định xin lỗi Đại Bảo và Nhị Bảo nhà cháu lấy một tiếng ư?”
Mấy người dân làng nán lại xem chuyện cũng đều nhao nhao hưởng ứng.
“Vợ lão Dương này, tôi chẳng có ý gì xấu đâu, nhưng việc bà làm đúng là không được phúc hậu chút nào hết.”
“ Đúng là thế thật! Sao lại mang mấy chuyện thị phi này nói với lũ trẻ con làm gì chứ? Bà nói lời lung tung trước mặt mấy đứa nhỏ ngây thơ, lỡ đâu chúng nó bị tiêm nhiễm vào đầu thì sao?”
“Mau xin lỗi đi, xong xuôi đâu đấy rồi thì chuyện này cũng xem như bỏ qua.”
Cho qua chuyện này ư? Đương nhiên là không rồi! Nhìn cái dáng vẻ lấm la lấm lét vừa nãy của Lâm quả phụ thì có khi mụ ta đã thực sự tòm tem với Vương thanh niên trí thức kia, Cố Tri Ý sẽ rình rập chờ thời cơ để nắm thóp cả hai kẻ đó. Còn về phần Thím Dương thì...
Thím Dương còn chưa kịp mở miệng nói năng gì, Lâm Hiểu Lan đã vội vã chạy tới, mặt đỏ gay gắt vì phẫn nộ. Cô liền xông lên, chống nạnh chỉ thẳng vào Thím Dương mà mắng xối xả: “Cái thứ lòng dạ độc địa đen tối gì vậy hả bà già! Hai đứa cháu trai nhỏ của tôi mới vừa lên ba, vậy mà bà dám không biết ngượng mồm lảm nhảm mấy lời đồn nhảm bậy bạ trước mặt chúng nó sao? Theo lời tôi thì vừa nãy chị dâu tôi nói chẳng sai chút nào đâu, đến cháu trai nhà bà có phải cốt nhục của chính mình hay không, e rằng bà cũng chẳng biết chắc đâu!”
---