Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 154

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Lâm Hiểu Lan mắng xối xả một hơi dài, đám người xung quanh nghe đến nỗi ngẩn cả người. Hừm, cái nhà lão Lâm ai nấy đều có cái mồm mép nhanh nhảu ghê gớm thật, có cãi thì cũng chẳng lại miệng người ta đâu. Đương nhiên, việc Lâm Hiểu Lan xông ra bênh vực người nhà hôm nay cũng một phần là nhờ vào chén chè đậu xanh mà Cố Tri Ý đã nấu lần trước. Lúc ấy Lâm Hiểu Lan vừa mới từ thị trấn về, chẳng nghĩ chị dâu lại còn để phần cho mình.

Trong lòng cô dù sao cũng ít nhiều thay đổi cách nghĩ về người chị dâu này một chút, nhưng cũng chỉ là một chút thôi đấy! Cô đâu phải loại người chỉ vì một chén chè đậu xanh mà xiêu lòng được! Chẳng qua, dù cháu trai nhà mình có thế nào thì cũng là cốt nhục ruột rà, phận làm cô như mình đương nhiên phải đứng ra che chở rồi. Cũng chính vì lẽ đó nên mới có màn mắng mỏ ra trò này.

Cố Tri Ý cũng không ngờ cô em chồng vẫn còn xa lạ với mình lại có thể đứng ra bênh vực như thế, xem ra con bé này cũng không phải hạng người không biết phải trái gì.

Cuối cùng, Thím Dương không thể nào chịu đựng nổi sự tấn công dồn dập của Lâm Hiểu Lan và cả đám thôn dân, chỉ đành cúi đầu xin lỗi Đại Bảo và Nhị Bảo: “Ấy chết, Đại Bảo với Nhị Bảo ơi. Bà Dương đáng ra không nên nói mấy lời lung tung lảm nhảm này với các cháu, các cháu đừng có bận lòng, đừng có bận lòng nghe!”

Thím Dương vừa hạ mình xin lỗi xong xuôi, bà ta chỉ ước gì có thể co cẳng chạy biến ngay tức thì, nhưng xem chừng ý định bỏ chạy vẫn chưa thành được.

“Có chuyện gì ầm ĩ thế này? Sao lại tụ tập đông đúc hết cả ở đây vậy hả?” Một giọng nam hùng dũng, vang vọng cất lên từ phía sau đám đông.

Cố Tri Ý ngoảnh đầu nhìn, thấy người vừa đến không ai khác chính là thôn trưởng của thôn Phúc Lâm, ông Lâm Quốc Phú. Cô liền trình bày vắn tắt toàn bộ sự tình đã xảy ra vào sáng nay cho trưởng thôn rõ.

Lâm Quốc Phú giận đến tím mặt, chỉ thẳng vào Thím Dương mà mắng xối xả: “Vợ ông Dương này, bà nói xem sao ngày nào bà cũng vác mồm đi buôn chuyện vặt, gây ra bao nhiêu rắc rối thế hả? Xong xuôi việc này, tôi nhất định sẽ làm rõ trắng đen với ông Dương nhà bà! Còn cả cậu nữa, thanh niên trí thức Tiểu Vương. Tuy các cậu xuống nông thôn để xây dựng quê hương, nhưng giờ cũng coi như là một thành viên của thôn Phúc Lâm chúng tôi rồi, thì cũng cần giữ gìn phẩm hạnh của bản thân chứ. Suốt ngày chỉ biết gây chuyện, lời ra tiếng vào như mấy bà la cà trong xóm thì còn ra thể thống gì nữa chứ?” Quả thực, chỉ cần là người có chút đầu óc cũng đều có thể đoán được ai là kẻ đã giở trò quỷ sau lưng.

Vương Dương bị thôn trưởng Lâm phê bình không tiếc lời trước mặt bàn dân thiên hạ, mất mặt đến nỗi chỉ ước gì có thể độn thổ mà trốn cho khuất mắt.

Lâm Quốc Phú dứt lời, lại đảo mắt nhìn về phía đám người xung quanh: “Được rồi được rồi, giải tán hết đi thôi. Đều không cần đi làm kiếm công điểm nữa chắc?”

Sau khi đám đông đã giải tán hết, ông mới quay sang nhìn về phía Cố Tri Ý: “Vợ thằng Tư này, cháu xem cái bụng đã to vượt mặt thế này rồi, còn cầm d.a.o đi lung tung ngoài đường thì trông còn ra thể thống gì nữa chứ?”

Thấy mọi chuyện đã êm xuôi, Cố Tri Ý liền vội giấu con d.a.o ra sau lưng, cười tươi nói: “Ấy thôn trưởng ơi, đây không phải là cháu nóng m.á.u quá đấy thôi ư? Lần sau cháu xin hứa sẽ không cầm d.a.o lảng vảng nữa đâu ạ, ha hả.” Nói xong cô còn cười gượng hai tiếng.

Thôn trưởng Lâm cũng chỉ tiện mồm nhắc vậy thôi, ngay sau đó ông bèn quay sang nhìn về phía Lâm Quân Trạch: “Thằng Tư này, việc này chú nhất định sẽ gặp ông Dương mà nói chuyện cho ra nhẽ. Hai vợ chồng các cháu đừng có bận tâm làm gì, toàn những bà buôn chuyện rỗi hơi, chỉ được cái ba hoa chích chòe là giỏi ấy mà!”

Lâm Quân Trạch khách sáo đáp: “Đã có thôn trưởng đứng ra phân xử công bằng thì vợ chồng cháu xin được an lòng rồi. Nếu không còn việc gì khác thì chúng cháu xin phép về trước đây ạ!” Dứt lời, anh liền đứng thẳng dậy, tự tay cầm lấy con d.a.o trên tay Cố Tri Ý.

“Thôi về nhà thôi, mình ơi.” Lâm Quân Trạch nói xong, lại liếc sang cô em gái đang đứng ngấp nghé một bên: “Con gái con lứa gì mà cứ suốt ngày chạy đi hóng hớt lung tung vậy hả? Thôi được rồi, mau về nhà đi thôi!”

Lâm Hiểu Lan, cái người vốn chỉ giỏi chuyện đôi co cãi lý, lúc này cũng chỉ biết đứng trơ ra đó mà nín thinh.

Thật ra cô em chồng này cũng chẳng sợ người anh ruột mình là mấy, bèn làm bộ mặt quỷ trêu chọc một cái rồi ba chân bốn cẳng chạy biến về nhà.

---

Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 154