Đại Bảo và Nhị Bảo vẫn còn hơi hoảng hồn, cảm giác cứ như vừa mới rạng sáng đã bị lôi lên một chuyến tàu hỏa đường dài vậy. Chúng vừa tận tai nghe được rằng mình đúng là cốt nhục của mẹ cha, không còn nghi ngờ gì nữa. Dáng vẻ mẹ vác d.a.o tuy có chút đáng sợ, nhưng trong mắt hai đứa, hình ảnh của mẹ bỗng chốc trở nên uy phong lẫm liệt, thậm chí còn hơn cả cha nữa!
Sau khi tạm biệt ông trưởng thôn, cả nhà Cố Tri Ý mặc kệ những lời ong tiếng ve xì xào xung quanh, cùng nhau quay gót về nhà.
Chuyện xảy ra lần này cũng có thể gián tiếp chứng tỏ rằng cô và Vương Dương chẳng hề có quan hệ mờ ám. Còn về hai kẻ đã vu oan hãm hại người khác kia, cô dám chắc rằng họ sẽ chỉ im hơi lặng tiếng một thời gian ngắn rồi lại ngựa quen đường cũ mà thôi. Đến lúc đó, cô sẽ giăng một cái bẫy lớn, chờ cho bọn chúng tự chui đầu vào.
Hai anh em sau trận kinh sợ thì cứ bám riết lấy Cố Tri Ý mãi. Dù cô đã vỗ về rằng mình là mẹ ruột, sẽ không bao giờ vứt bỏ chúng, thì hai đứa vẫn cứ quấn lấy cô không rời. Thấy vậy, Cố Tri Ý cũng đành chịu. Cô dịu dàng xoa xoa khuôn mặt hai nhóc con, đoạn lấy mấy cuốn sách thiếu nhi mua ở trạm thu mua ra cho chúng tự đọc. Còn cô và Lâm Quân Trạch thì vẫn ngồi đó, chuyên tâm học tập như mọi ngày.
Căn nhà nhỏ phút chốc tràn ngập không khí vui tươi, ấm cúng. Nhưng e rằng, có hai nhóc tì hiếu động chuyên bày trò quậy phá ở đây thì sự ấm cúng ấy cũng chẳng giữ được lâu là bao.
“Mẹ ơi mẹ, chữ này là chữ gì ạ?”
“Chữ to đấy.”
“Mẹ ơi, còn chữ này thì sao ạ?”
“Là chữ vương.”
Thế là, căn phòng nhỏ bỗng hóa thành một lớp học bất đắc dĩ, nơi Cố Tri Ý kiên nhẫn dạy chữ cho hai đứa nhỏ. Còn việc học của cô thì xem như đành gác lại.
Còn bên này, Lâm Hiểu Lan lại cảm thấy mình vừa rồi quả là trượng nghĩa khi đã đứng ra bênh vực chị dâu. Hứ, nói gì mà bênh vực! Chẳng qua là cô không đành lòng nhìn thấy hai đứa cháu trai bé bỏng bị bắt nạt mà thôi, dù sao thì cũng đều là người của nhà họ Lâm mình cả! Nói tóm lại là tâm trạng cô nàng đang phấn khởi lắm, đang tính đi lên thị trấn tìm mấy cô bạn học cũ để hàn huyên chơi bời.
Trước kia, vì muốn học theo Cố Tri Ý không kém cạnh chị dâu nên Lâm Hiểu Lan cũng cố gắng học cho xong cấp ba. Hiện tại mùa màng đã thu hoạch xong xuôi, trong nhà cũng chẳng còn việc gì cần đến cô, thế nên cả ngày cô cứ lang thang khắp chốn như một đứa trẻ con chưa lớn vậy.
Lâm Hiểu Lan có mấy cô bạn học ở thị trấn, nhà họ đều đang ráo riết tìm người quen, xem có thể kiếm chác được một chân công nhân hợp đồng ở xưởng dệt huyện không. Cô cũng muốn đi hỏi han xem mình có thể nhờ vả chút quen biết nào để được nhận làm nữ công nhân trong xưởng dệt không.
Vừa mới đặt chân tới thị trấn, cô đã thấy cô bạn thân Cổ Bình Bình đang đứng đợi ở đầu con đường lớn. Vừa thấy Lâm Hiểu Lan, Bình Bình lập tức tiến đến bắt lấy tay cô, làu bàu: “Sao giờ cậu mới lò dò tới? Mình đã đứng chờ cậu nãy giờ rồi đấy!”
Lâm Hiểu Lan vừa nãy cãi cọ với thím Dương mất chút thời gian nên mới bị chậm trễ. Cô vội vàng phân trần với bạn: “Thật ngại quá, Bình Bình ơi, vừa rồi mình có chút chuyện rắc rối nên mới tới muộn. Giờ chúng ta đi mau thôi!”
“Đi mau đi mau! Mình nghe bố mình nói giờ chỉ còn đúng hai suất thôi đấy! Chúng ta cứ tới thẳng huyện thành trước đã. Bạn mình có quen biết với cậu con trai của bác chủ nhiệm xưởng dệt, chúng ta tới thử xem có thể lo liệu bằng cửa sau không.”
“Hả? Nhưng nếu làm vậy thì sẽ tốn kém lắm đúng không?” Lâm Hiểu Lan cũng không phải là đứa con gái ngây dại, cô hiểu rõ cái gọi là “ đi cửa sau ” thực chất là việc ngấm ngầm đưa hối lộ bằng tiền bạc và vật phẩm quý giá. Dù điều kiện gia đình cô không đến nỗi túng thiếu, nhưng cũng không thể nào bỏ ra toàn bộ tiền của cả nhà chỉ để cô được vào huyện thành làm công nhân.
“Lo gì chứ, chẳng phải cậu có một anh trai đang công tác trong bộ đội hay sao? Đến lúc đó cứ tìm anh ấy mà ứng trước tiền tạm là được rồi!”
---