Thế nên, Cố Tri Ý hiện giờ đang chuẩn bị dần dần hé lộ một vài “manh mối” cho Lâm Quân Trạch, còn việc anh ấy có thể suy đoán ra điều gì thì tùy thuộc vào khả năng của chính anh thôi.
“Mẹ ơi, bao giờ thì có bánh ăn ạ?” Nhị Bảo đột nhiên chạy tới gần Cố Tri Ý, ngửa mặt hỏi.
“Bánh gì cơ con?” Cố Tri Ý khó hiểu hỏi lại.
“À chà, chính là cái loại bánh tròn tròn, mềm mềm ấy ạ.” Nhị Bảo vừa khoa tay múa chân tả lại, vừa nhắc đến đã thèm ứa nước miếng.
“Con đang nói đến bánh kem sao?” Nhắc đến loại bánh vừa tròn vừa to như vậy, chắc hẳn là bánh kem rồi. Không ngờ thằng nhóc Nhị Bảo tham ăn này vẫn còn nhớ mãi đến tận bây giờ.
“Ngày mai mẹ sẽ làm cho các con ăn.” Nhưng vì hôm nay đi ra bờ biển khá muộn, nên Cố Tri Ý đành gác lại việc này sang ngày mai.
“Tuyệt vời quá đi thôi! Có bánh ăn rồi!” Nhị Bảo lập tức sung sướng chạy ra ngoài, khoe ngay tin vui này với Đại Bảo.
Chỉ là nói đến bánh kem, Cố Tri Ý đang nghĩ bụng xem ở nhà có thể xây một cái lò nướng đơn sơ hay không, đến lúc đó cũng sẽ tiện hơn để nướng mấy món bánh ngọt hoặc các loại điểm tâm khác.
Sau khi lo liệu xong bữa trưa, Cố Tri Ý bèn đi ra ngoài tìm Lâm Quân Trạch, anh vẫn đang cặm cụi tách gạch cua theo lời cô dặn.
Cố Tri Ý ngồi xuống cạnh anh, bắt đầu giải thích cho anh về nguyên lý hoạt động của một chiếc lò nướng đơn giản. Nói nôm na thì đó là một cái hố có cửa, phần trên cần dùng tấm sắt làm vòm lò, còn phía dưới là nơi chất củi để đốt nóng.
Kiểu lò thô sơ này, Cố Tri Ý cũng không biết liệu có thể làm thành công hay không.
"Anh sẽ thử xem sao, trước kia cũng chưa từng nghe nói đến loại lò nướng này."
"À thì, em cũng là tự dưng nghĩ ra thôi. Bọn Nhị Bảo cứ đòi ăn bánh kem, em liền nghĩ nướng thử xem có thơm ngon hơn không." Cố Tri Ý có vẻ hơi gượng gạo đáp.
Lâm Quân Trạch gật đầu lia lịa. Chờ đến lúc tách xong phần gạch cua, anh lại đẩy xe lăn đến góc sân, bắt đầu suy tính về hình dáng, kết cấu của chiếc lò. Đợi đến ngày mai lại đi hỏi bên nhà cha Lâm xem có còn tấm sắt nào không, bọc quanh thành một chiếc lò vững chãi là được.
Cố Tri Ý nhìn Lâm Quân Trạch đang say sưa phác thảo chiếc lò, cũng không bận tâm nữa, lại đi vào trong phòng bếp. Từ trong không gian tùy thân, cô lấy ra mấy cây giăm bông, thái hạt lựu vuông vắn, để lát nữa cho vào món cơm rang trứng.
Đã có ý tưởng để Lâm Quân Trạch tự mình tìm ra manh mối, Cố Tri Ý cảm thấy cô không cần thiết phải hà tiện bản thân trong chuyện ăn uống nữa. Tuyệt nhiên không phải vì bản thân cô thèm ăn đâu, chẳng qua là muốn bồi bổ thêm chút chất cho hai đứa nhỏ Đại Bảo và Nhị Bảo mà thôi.
Cố Tri Ý sau khi nấu cơm xong, để cơm nguội bớt, rồi tách riêng lòng đỏ, lòng trắng trứng. Lòng đỏ trứng được cho lên trên cơm đã nguội hẳn. Dùng tay bóp đều lòng đỏ trứng, khiến cho mỗi hạt cơm đều có thể bám đều một lớp vàng óng.
Đặt chảo lên bếp, cho dầu ăn vào, bỏ giăm bông đã thái hạt lựu và lòng trắng trứng vào xào cho chín tới trước, sau đó đổ cơm dính đầy lòng đỏ trứng vào trong chảo, tiếp tục đảo đều tay. Chờ đến lúc cơm rang gần được, lại nêm nếm chút gia vị cho vừa miệng là được.
Món cơm rang trứng đơn giản đã hoàn thành. Thằng cu Nhị Bảo, mũi thính như cún con, đã sớm ngửi thấy mùi thơm mà chạy sộc vào. Sau đó cả Đại Bảo và Nhị Bảo đứng ở cửa phòng bếp, mấy cái mũi nhỏ cứ hít hà mãi không ngớt.
Cố Tri Ý nhìn Lâm Quân Trạch một cái, không ngờ anh đã tách xong hết phần gạch cua của cả nồi to tướng kia rồi. Cố Tri Ý dứt khoát quyết định dùng chỗ gạch cua đó chế biến ngay lập tức.
---