Múc cho ba cha con anh ấy mỗi người một bát cơm, để cho họ ăn trước, còn cô vẫn tất bật trong bếp xử lý nốt phần gạch cua.
Đầu tiên là cho mỡ lợn vào chảo nóng, đem hành củ, gừng thái lát, hành lá băm nhỏ cho vào phi thơm trước, sau đó vớt riêng ra. Rồi đổ toàn bộ chỗ gạch cua vào chảo dầu, đảo đều tay cho chín tới là được. Cuối cùng múc ra bát, sau đó cho muối và hạt tiêu xay vào là xong. Đương nhiên, phần thịt cua cũng không bị lãng phí, cô cũng đã chế biến luôn rồi.
Múc ra một chén nhỏ chuẩn bị cho ba cha con Lâm Quân Trạch nếm thử món ngon mới lạ này.
Thời điểm Cố Tri Ý bưng bát gạch cua ra ngoài, hai đứa nhỏ đang ăn đến mức hạt cơm dính đầy mép, lem luốc cả miệng, mà bát cơm của Lâm Quân Trạch vẫn chưa động đũa, anh vẫn kiên nhẫn chờ cô cùng dùng bữa.
Đáng lẽ anh muốn vào giúp một tay, nhưng mà có vẻ như một mình Tri Ý làm trong bếp lại thoăn thoắt hơn, nên anh cũng chẳng tiện hỏi han gì. Hơn nữa anh nhìn thấy những miếng giăm bông thái hạt lựu lẫn trong cơm, nếm thử một miếng, anh thấy hình như có chút hương vị giống thịt hộp.
"Sao lại vẫn chưa ăn vậy?" Thời điểm Cố Tri Ý bưng thức ăn ra ngoài hỏi.
"Chờ em rồi cùng ăn cơm."
Bước chân của Cố Tri Ý đột nhiên dừng lại, sau đó lại vờ như không có chuyện gì rồi ngồi vào bàn, nói: "Em vừa mới làm món gạch cua xào thơm lừng này, mọi người trộn vào cơm ăn thử xem."
Cố Tri Ý sợ gạch cua mang tính hàn, bọn trẻ ăn vào dễ bị lạnh bụng, còn cẩn thận pha thêm một ấm trà hoa cúc nóng hổi.
Thời điểm Lâm Quân Trạch nhìn thấy trà hoa cúc có thoáng chút chần chừ. Hình như trong nhà làm gì có thứ trà hoa cúc này đâu nhỉ? Nhưng mà anh chỉ nghĩ rằng Tri Ý đã mua về khi đi chợ thị trấn lần trước, nên cũng chẳng bận tâm suy nghĩ sâu xa.
Nhưng mà về chuyện thịt hộp, đáng lẽ anh muốn hỏi han đôi lời, cuối cùng lại thôi, không hỏi nữa.
Người một nhà ăn bữa cơm rang trứng giăm bông, trộn thêm chút tương gạch cua dậy mùi thơm phức. Bữa cơm chiều do Cố Tri Ý chuẩn bị đã được cả nhà ăn sạch sành sanh, không còn sót lại một hạt.
Sau bữa ăn, Lâm Quân Trạch vẫn như mọi khi đi dọn dẹp bát đũa, xoong nồi. Anh chợt nhớ hôm nay cha Lâm đã lên thị trấn, chẳng biết tình hình xin việc của Lâm Hiểu Lan đến đâu rồi?
Thế nên, khi mọi việc xong xuôi, trời vẫn còn chưa nhá nhem tối hẳn, cả nhà cầm theo chiếc đèn pin, còn Tri Ý thì mang theo chút tương gạch cua, cùng nhau rảo bước về phía nhà chính của Lâm gia.
Cả nhà Lâm gia lúc đó cũng vừa sửa soạn ăn cơm tối. Cố Tri Ý mang tương gạch cua đến, vừa hay có thể để mọi người trộn vào cơm mà thưởng thức ngay.
Cả nhà Cố Tri Ý đứng đợi ở ngoài cửa, hóng chút gió đêm se lạnh. Thỉnh thoảng, từ trong nhà lại vọng ra những lời khen tấm tắc của người nhà họ Lâm.
Xem ra, món tương gạch cua cô làm hôm nay đã nhận được khá nhiều lời tán thưởng.
Còn sót lại chút ít tương gạch cua. Cố Tri Ý liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, định bụng chờ Cố Tử Sâm đi làm về sẽ nhờ thằng cu mang về cho Cố gia.
Nói đi cũng phải nói lại, hiện tại cô đang mang thai, chồng lại đang bị thương ở chân. Tuy nhà cô có chiếc xe đạp nhưng việc đi lại ra ngoài vẫn chưa mấy tiện lợi.
Chờ đến lúc cơm nước đã xong, mọi thứ cũng đã dọn dẹp tươm tất, bọn trẻ con cũng đã tót đi chơi đâu mất rồi.
Vì sợ hàng xóm tò mò mà nghe lỏm được chuyện, nên địa điểm nói chuyện lần này vẫn là trong căn phòng của cha Lâm, mẹ Lâm như mọi bận.
Vừa mới ngồi xuống, cha Lâm liền nói thẳng vào chuyện chính: “Hôm nay cha đã lên thị trấn hỏi thăm rồi. Xưởng dệt người ta quả tình có tuyển công nhân đấy, nhưng giờ đã kín chỗ cả rồi con ạ. Còn cái chuyện về cậu con trai của ông chủ nhiệm xưởng dệt mà con nhắc đến, cha thấy chắc đến tám phần là không thật đâu.”
Lâm Hiểu Lan nghe tin này mà ngẩn cả người ra, trong lòng có chút choáng váng.
Sao lại có thể bị người ta lừa gạt chứ?
Tên đó lừa mình rốt cuộc là để làm gì?
Vậy là, ước mơ được làm công nhân của cô đã hoàn toàn vỡ vụn rồi sao?
---