Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 176

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Tiêu rồi! Dường như Lâm Quân Trạch cũng cảm thấy bản thân anh càng cố gắng chống chế, vẻ mặt của vợ lại càng thêm đăm chiêu.

Quả nhiên là vậy.

"Vậy thì khi em bực dọc, sao chẳng thấy anh đưa tiền cho em đi mua dây buộc tóc để khuây khỏa nỗi buồn trong lòng nhỉ? Lại còn là loại mạ vàng cơ đấy? Một sợi cũng phải những hai mươi đồng chứ có phải ít ỏi đâu!"

Đúng là cạn lời! Càng nói lại càng sai be bét!

Lâm Quân Trạch cuống quýt đến độ miệng cứ ấp úng chẳng nói nên lời.

Lâm Hiểu Lan vừa rửa bát đĩa xong, chợt nhận ra mình đã gây ra tai họa lớn cho anh tư, thế là cô vội vàng cất gọn bát đĩa rồi vắt chân lên cổ bỏ chạy mất tăm.

Khi về đến nhà, cô thoáng thấy Đại Bảo và Nhị Bảo, còn tưởng mình khôn lỏi nên lập tức giục hai đứa mau về nhà mình đi.

Ban đầu, Lâm Hiểu Lan cứ nghĩ nếu có hai đứa bé ở đó, vợ chồng anh chị hẳn sẽ không còn đấu khẩu nữa, chí ít cũng sẽ không làm thế trước mặt bọn trẻ.

Nhưng cô đã quên béng mất rằng hai cái thằng nhóc con này vừa sinh ra đã là những tay phá phách chuyên nghiệp chuyên đi chọc ghẹo cha chúng rồi.

Thế là, Đại Bảo và Nhị Bảo vội vã chạy về nhà mình, thấy mẹ ở trong phòng thì vừa í ới gọi vừa lao thẳng vào.

Trái lại, bên trong không hề có cảnh tượng đấu khẩu nảy lửa, nhưng hai anh em tinh tường vẫn cảm thấy bầu không khí này vô cùng kỳ lạ.

Nhị Bảo lập tức chạy đến trước mặt mẹ, lân la hỏi: "Mẹ ơi, có chuyện gì vậy ạ?"

"Không có gì đâu con. Cha con làm mẹ giận thôi." Cố Tri Ý giả vờ như không để tâm mà đáp lời.

Vốn dĩ là người luôn tin tưởng mẹ mình tuyệt đối, Nhị Bảo cảm thấy cha cậu bé đã chọc giận mẹ thì hẳn là cha đã sai quấy rồi. Mẹ cậu bé chắc chắn không thể nào có lỗi được.

Thế là, Nhị Bảo lập tức đứng cạnh Cố Tri Ý, hùng hồn chỉ trích cha ruột Lâm Quân Trạch: "Cha hư quá! Đến c.h.ế.t phải sửa đổi!"

"Phì, phì!"

Ôi trời, thật là không thể nín được nữa rồi! Cố Tri Ý quả thực không kiềm chế nổi mà bật cười phá lên.

Mấy ngày nay, cô vẫn thường dạy hai anh em học ghép âm, thỉnh thoảng còn dạy thêm dăm ba câu thành ngữ.

Cô cũng đã giải thích một số ý nghĩa cơ bản cho chúng, không phải là muốn dạy nhiều đến mức đó ngay lập tức. Thế mà không ngờ, Nhị Bảo lại còn nhớ được.

Có điều, con trai đã nói sai mất rồi, phải nói là "đến c.h.ế.t cũng không thay đổi", chứ không phải "chết phải sửa đổi".

Ôi, không thể nhịn cười được nữa rồi! Cố Tri Ý cười đến mức chảy cả nước mắt.

Nhị Bảo vẫn chưa hiểu mẹ đang cười chuyện gì.

Đại Bảo thấy mẹ đã cười thì cho rằng mọi chuyện hẳn là đã được giải quyết êm đẹp. Thế là cậu bé vội vã bênh vực cha đôi lời.

"Mẹ, mẹ đánh cha ai da, đau rồi đấy, đừng giận nữa nhé." Đại Bảo đã sốt ruột đến nỗi nói năng cũng chẳng còn trôi chảy nữa.

(Cố Tri Ý tự mình thầm giải thích rõ ý của con trai): "Mẹ ơi, mẹ cứ phạt cha vài cái đi, cha đau rồi thì mẹ đừng giận dỗi nữa. Cha mẹ lại hòa thuận như ban đầu nhé."

Hừ! Mẹ cô dễ tính đến vậy sao?

Quả thực là con trai đã lớn, mẹ cũng đành hết cách rồi.

Nhìn Nhị Bảo kia mà xem, bất kể đúng sai, thằng bé vẫn cứ khư khư đứng về phía mẹ.

Mà Cố Tri Ý cũng chẳng thèm để tâm đến hai người kia, cứ để Lâm Quân Trạch tự mình ngẫm nghĩ một lát.

“Thôi được rồi! Đêm nay, hai cha con qua gian buồng bên cạnh mà ngủ. Em và Nhị Bảo phải đi tắm rửa xong còn nghỉ ngơi nữa chứ.” Ý muốn đuổi khéo thì đã rõ mồn một rồi, chẳng cần nói thêm chi.

Lâm Quân Trạch chỉ biết câm nín. “...”

Đại Bảo: “...” Con có làm gì sai đâu? Mẹ lại muốn đuổi con đi ư!

Cuối cùng hai cha con đành phải dắt díu nhau ra ngoài. Cố Tri Ý vẫn ngồi trong phòng ôm Nhị Bảo vào lòng, yêu thương thắm thiết.

“Cha, cha làm con bị vạ lây rồi!” Đại Bảo ngồi dưới bậc thềm, hai tay chống cằm, thở dài thườn thượt ra chiều não nề.

Đại Bảo nghĩ mãi mà không sao hiểu được mình đã lỡ lời gì sai trái, mà lại khiến mẹ phải đuổi cả cha và thằng bé ra ngoài như thế này.

“Thằng oắt con, hai cha con chúng ta thế này gọi là ‘ có nạn cùng chịu’ đấy.” Lâm Quân Trạch chẳng chịu thua kém, bẻ lại lời con.

Đại Bảo mới hơn ba tuổi làm sao mà hiểu thấu được cái lẽ “ có nạn cùng chịu”, thằng bé chỉ biết mình đã bị mẹ ruột đuổi ra ngoài.

Đúng là một đứa trẻ đáng thương thật đấy.

“Cha, không phải cha nói mẹ là vợ của cha sao? Cha mau gọi mẹ về cho chúng con về ngủ đi!”

---

Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 176