Đến khi thực sự không thể nuốt thêm được nữa, Cố Tri Ý mới lắc đầu. Lâm Quân Trạch đặt chén xuống, ân cần lau miệng cho cô.
Lúc ăn, những cơn đau quặn vẫn xuất hiện nhưng thực ra không quá dữ dội. Ngờ đâu, vừa ăn xong, từng cơn đau dữ dội lại bắt đầu ập đến dồn dập, không ngừng nghỉ.
Lâm Quân Trạch đứng cạnh, cảm thấy bất lực khôn cùng. Anh chỉ hận không thể gánh chịu nỗi đau này thay cho vợ, nhưng chẳng còn cách nào khác, đành chỉ biết nhìn vợ mình quằn quại.
Sau đó, Lâm Quân Trạch vẫn đỡ Cố Tri Ý, cẩn thận dìu cô đi đi lại lại một vòng trên hành lang, cho đến khi cô đau đến chịu không nổi nữa, anh mới chuẩn bị đi gọi bác sĩ.
Bác sĩ cũng vừa lúc đến xem xét tình hình, rồi nói một câu gọn lỏn: “Có thể vào phòng sinh được rồi.”
Nói xong liền ra ngoài gọi người. Đoàn người đẩy Cố Tri Ý vào phòng sinh. Lâm Quân Trạch ở bên ngoài, đứng ngồi không yên, không ngừng đi đi lại lại, cố gắng phân tán bớt sự chú ý.
Còn Cố Tri Ý trên bàn sinh, cả người đau đến như biến dạng. Chẳng phải người ta nói sinh con thứ hai sẽ dễ dàng hơn so với lần đầu ư? Chẳng phải sẽ không phải chịu đau đớn gì, chốc lát là mẹ tròn con vuông ư?
Đây có chỗ nào là không chịu đau đớn gì chứ, cô đã đau đến sắp ngất lịm rồi. Bác sĩ và hộ sĩ bên cạnh cũng không ngừng trò chuyện với Cố Tri Ý, hướng dẫn cô làm theo.
Cứ hít vào thở ra, hít vào thở ra, nỗi dày vò đau đớn này sắp tra tấn Cố Tri Ý đến phát điên.
Sau đó, chẳng biết lấy sức mạnh từ đâu, Cố Tri Ý “A” một tiếng, cuối cùng cũng vượt cạn thành công!
Cố Tri Ý chỉ cảm thấy một ánh sáng trắng chợt lóe qua, bụng không còn thai nhi nữa, vậy là đã sinh xong.
Từ khi những cơn đau bắt đầu cho đến lúc sinh xong, cô đã trải qua hơn bảy tiếng đồng hồ, từ hơn chín giờ sáng đến bây giờ đã là hơn bốn giờ chiều.
Bác sĩ cắt dây rốn, ôm lấy đứa bé mình đầy máu, vỗ nhẹ vài cái vào mông.
“Oa oa oa…” Tiếng khóc eo éo của trẻ sơ sinh tức thì vang vọng khắp phòng sinh.
Lâm Quân Trạch đứng ngoài cửa, gần như muốn áp cả người vào cánh cửa phòng sinh. Anh chẳng còn chút dáng vẻ nghiêm túc khi huấn luyện cấp dưới trong quân đội nữa.
Khoảnh khắc nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, Lâm Quân Trạch biết vợ đã sinh xong. Nhưng anh vẫn luôn nóng lòng chờ đợi, sợ vợ mình có chuyện gì không may.
Bác sĩ quấn tã xong xuôi cho đứa bé, bế đến trước mặt Cố Tri Ý, cười nói: “Chúc mừng chị, là một bé trai, nặng bảy cân hai lạng (3,6 kg). Nghe tiếng khóc lớn thế này là biết ngay một cậu nhóc khỏe mạnh rồi!”
Cố Tri Ý nhìn đứa bé nằm cạnh mình. Thực ra không giống với dáng vẻ của trẻ sơ sinh mà cô từng xem trên TV, nhăn nhó dúm dó, nhưng cũng không đến nỗi quá xấu. Trên đầu còn có một lớp chất trắng mỏng không biết là thứ gì.
Bé con vẫn đang nhắm mắt, tay lại vô thức vươn về phía Cố Tri Ý. Điều này thực sự khiến Cố Tri Ý cảm thấy lạ lẫm đến vô cùng.
Sau khi hộ sĩ giúp vệ sinh sạch sẽ xong, mí mắt Cố Tri Ý đã hơi trĩu xuống, nhưng cô vẫn không yên tâm. Cô cứ chờ cho đến khi cánh cửa phòng sinh mở ra và nhìn thấy Lâm Quân Trạch, cô mới an tâm nhắm mắt lại.
“Chúc mừng anh, là một cậu nhóc mập mạp.”
Hộ sĩ vừa ra khỏi cửa phòng sinh đã cất lời, ngờ đâu Lâm Quân Trạch lại hoàn toàn không để ý.
Khi Lâm Quân Trạch nhìn thấy hai mẹ con Cố Tri Ý được đẩy ra, anh vội vàng tiến lên, lại thấy Cố Tri Ý liếc nhìn mình một cái rồi lại nhắm mắt lại.
“Vợ, vợ ơi, em sao vậy?” Xin thứ lỗi cho anh Lâm nào đó, tuy không phải lần đầu làm cha, nhưng lại là lần đầu tiên lo lắng thấp thỏm ngoài cửa phòng sinh.
“Không sao đâu, cô ấy chỉ quá mệt mỏi thôi.” Nghe hộ sĩ nói vậy, lúc này Lâm Quân Trạch mới yên lòng.
Nhìn nhóc con nằm bên cạnh cũng đang nhắm mắt ngủ, anh cười nói: “Con gái tôi đẹp thật đấy.”
Hộ sĩ vừa mới thông báo sinh bé trai liền ngớ người: “Vừa rồi tôi còn chưa nói rõ sao?”
Thế là hộ sĩ đành nói lại một lần nữa: “Là sinh một cậu nhóc mập mạp đó.”
Lâm Quân Trạch: ????????
Có cô con gái nào cơ? Anh rõ ràng đâu có nói là con gái! Nhìn nhóc con trước mặt mà xem!
Ừm... nhăn nhó dúm dó, xấu muốn chết.
---