Trong lúc nói chuyện, hộ sĩ đã đẩy hai mẹ con Cố Tri Ý đến phòng bệnh. Sau khi sắp xếp cho cô nằm trên giường bệnh ngủ xong, Lâm Quân Trạch liền ở một bên trông nom cẩn thận.
Cố Tri Ý tỉnh lại lúc trời nhá nhem tối, vừa mở mắt đã nhìn thấy Lâm Quân Trạch đang cẩn thận dỗ dành Tam Bảo.
Đứa trẻ mới lọt lòng, thân thể mềm oặt như không có xương cốt, khiến người đàn ông vốn thô kệch như Lâm Quân Trạch cũng không dám bế.
Tuy miệng còn lẩm bẩm tiếc nuối vì không phải là con gái, nhưng cơ thể anh lại thành thật hơn bất cứ ai, vẫn hết lòng chăm sóc đứa bé.
Cố Tri Ý nhìn dáng vẻ anh lúng túng như thể đang cầm một món đồ quý giá mỏng manh, liền bật cười thành tiếng đầy vẻ trêu chọc.
Lâm Quân Trạch thấy Cố Tri Ý đã tỉnh giấc, lập tức quên ngay thằng con mới sinh, vội vàng chạy tới hỏi thăm cô: “Vợ ơi, em tỉnh rồi sao? Trong người có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Cố Tri Ý cảm giác ngủ một giấc xong đã khỏe hơn rất nhiều, chỉ hơi đói bụng, liền đáp: “Đói bụng.”
Vừa nghe thấy Cố Tri Ý nói đói bụng, Lâm Quân Trạch liền muốn đi múc cơm cho cô.
Lúc này, Cố Tri Ý mới nhìn về phía Tam Bảo đang nằm im không khóc không quấy. Thằng bé đã mở mắt, cái miệng nhỏ bẹp bẹp, dường như đang phun bong bóng. Đáng yêu không thể tả.
Cô vừa khen thầm trong lòng xong, khoảnh khắc trước còn đang bình yên như trời quang mây tạnh, giây sau Tam Bảo đã bĩu môi, òa lên nức nở như trời mưa.
Là lần đầu tiên chăm sóc trẻ sơ sinh, Cố Tri Ý không khỏi còn chút bỡ ngỡ, lúng túng.
Thế nhưng, cô vẫn thật cẩn thận bế thằng bé Tam Bảo lên, ôm ấp vỗ về trong vòng tay.
Trước đây, Cố Tri Ý từng nghe nói, rằng trẻ con khóc nếu không phải vì đói thì chắc hẳn là đã ướt tã rồi.
Vậy nên, trước hết, Cố Tri Ý cúi xuống xem thằng bé có ướt tã rồi không.
Quả nhiên đúng như vậy. Cô vội vã cầm lấy bọc tã lót trên bàn, lóng ngóng lấy tã ra thay cho thằng bé.
Thay xong chiếc tã khô ráo, thoáng mát, thế mà Tam Bảo vẫn cứ khóc ré lên. Cố Tri Ý cũng không rõ mình đã có sữa chưa, vả lại trong phòng bệnh vẫn còn có người ra vào, cô chẳng tiện vạch áo cho con b.ú trước mặt mọi người.
Đợi đến khi Lâm Quân Trạch trở về, Cố Tri Ý mới bảo anh kéo tấm rèm quanh giường lại, đoạn hơi xấu hổ nói khẽ: “Chắc thằng bé Tam Bảo đói bụng rồi.”
Lâm Quân Trạch: "???"
Thằng bé đói bụng thì chẳng phải nên cho b.ú sữa sao?
Bú sữa ư?!
Chẳng rõ vì lẽ gì, ánh mắt Lâm Quân Trạch bất giác liếc về phía n.g.ự.c Cố Tri Ý.
“Anh nhìn cái gì thế?” Cố Tri Ý vừa xấu hổ vừa bực bội nói khẽ.
“Khụ khụ, cái đó... vợ ơi, thằng bé đói bụng... chẳng phải là muốn b.ú sữa sao?” Lâm Quân Trạch ngượng nghịu đáp.
Thôi rồi, Cố Tri Ý cũng chẳng trông mong gì vào con người cứng nhắc, chẳng biết ý tứ này nữa, đành phải tự mình xoay sở.
Thế là, cô nghiêng người sang một bên, vén áo lên. Tam Bảo theo bản năng tìm bầu sữa mẹ, sau khi tìm được "mục tiêu", thằng bé liền bắt đầu mút.
Thế nhưng, mút mãi mà vẫn chẳng thấy động tĩnh gì.
Thằng bé càng ấm ức khóc ré lên.
Cố Tri Ý xấu hổ nhìn Lâm Quân Trạch. Anh thoáng khựng người, lắp bắp: “Hay là để anh... giúp em một tay.”
Mặt Cố Tri Ý đỏ bừng, còn Lâm Quân Trạch thì lại lúng túng bổ sung: “Giúp em... cái đó chảy ra ngoài.”
Khụ khụ – Ối trời, những lời nói gì mà nghe thật... khó nói làm sao!
(Ở đây, đoạn văn ba nghìn chữ không phù hợp với trẻ em đã được lược bỏ, mời mọi người tự hình dung nhé!)
Sau một trận "gà bay chó sủa" loạn xạ, thằng bé Tam Bảo của chúng ta cuối cùng cũng b.ú được sữa.
Uống xong, nó liền lăn ra ngủ say tít thò lò.
Lúc này, Cố Tri Ý mới có chút thời gian rảnh để ăn bữa cơm chiều cùng Lâm Quân Trạch. Trời cũng đã nhá nhem tối. Lâm Quân Trạch ăn xong liền định bụng mai về nhà báo tin cho mọi người.
Hai người mệt mỏi suốt cả một ngày dài, nên cũng tranh thủ đi ngủ sớm.
Chẳng qua là, có thêm một đứa bé, chung quy, chẳng phải muốn ngủ là có thể yên giấc được ngay.
---