"Lúc đó em vì sao lại cứng đầu cứng cổ với mẹ chứ? Anh nói xem em có làm sai rồi không anh?"
Cố Tri Ý nhìn Tam Bảo đang nằm trong lòng, khuôn mặt thằng bé đã xanh xao, nhợt nhạt đi nhiều so với mấy ngày trước đó, cô nhìn thấy mà nỗi áy náy cứ đau đáu trong lòng.
Lâm Quân Trạch ôm chặt cô vào lòng, thấy cô ấy áy náy, nước mắt đã không ngừng tuôn rơi, anh đành nuốt xuống mấy lời vốn muốn nói, luống cuống tay chân giúp Cố Tri Ý lau vội những giọt nước mắt.
Thế nhưng càng lau thì nước mắt của Cố Tri Ý giống như lại càng không ngừng tuôn, Lâm Quân Trạch vội vàng ôm chặt cô vào lòng, ra sức dỗ dành cô một hồi lâu.
“Thôi đừng khóc nữa, đừng khóc nữa! Đang ở cữ mà khóc đến mù mắt thì làm sao mà nhìn thấy con hả? Chuyện này cả hai chúng ta đều có lỗi cả. Mẹ cũng chỉ nghĩ rằng hiện tại em đang ở cữ, kiêng cữ tắm gội là điều tốt, nhưng lại không thấu được nỗi ấm ức, bí bách trong lòng em. Mẹ còn nói sẽ đi làm chút nước dược thảo cho em tắm trước một lần mà. Anh biết em không thoải mái, chắc chắn là vì em chỉ muốn thơm tho, sạch sẽ để cho thằng bé Tam Bảo ti sữa, đúng không?”
Cố Tri Ý khẽ gật đầu trong lồng n.g.ự.c anh.
Làm mẹ thì làm gì có ý xấu nào chứ? Cô cũng chỉ muốn được tắm gội mà thôi.
Nhưng bây giờ lại nhìn thấy thằng bé Tam Bảo không có sữa để ti đến mức sắc mặt cũng xanh xao đi, đột nhiên Cố Tri Ý cảm thấy thật ra chuyện tắm gội gì đó cũng không khó chịu đến thế.
“Em xem, thỉnh thoảng anh cũng đã giúp em lau mình, thật ra chúng ta đâu có hôi hám gì, ngược lại còn thơm tho là đằng khác. Em xem, anh và các con trai đều thương em hết mực! Nhưng lần này, nếu lại có chuyện như vậy, chúng ta nên nhường nhịn mẹ đôi chút. Em yên tâm! Anh chắc chắn sẽ đứng về phía em. Ngoài mặt mình cứ dạ vâng cho bà vừa lòng, chờ lúc chỉ còn hai đứa mình, em muốn làm gì thì cứ tự tiện mà làm, như thế chẳng phải tránh được bao nhiêu là lời ra tiếng vào rồi hay sao?”
Cố Tri Ý khẽ gật đầu, bụng bảo dạ mình cũng nghĩ như vậy.
Thương cho Lâm Quân Trạch, hơn hai mươi năm trời anh chưa từng phải lựa lời khuyên nhủ ai khéo léo đến thế. Xem ra, lần này anh cũng đã dốc hết tâm can ra rồi.
Sau một hồi lựa lời an ủi, cuối cùng anh cũng dỗ dành được cô vợ nhỏ. Chỉ cần ngày mai nói chuyện êm đẹp với mẹ là mọi chuyện sẽ đâu vào đó.
Đúng là phận làm con, làm chồng, chẳng dễ dàng chút nào.
Sáng hôm sau, Lâm Quân Trạch đến trước mặt mẹ Lâm, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Mẹ ơi, Tiểu Ý nó cũng chỉ muốn tắm rửa sạch sẽ một chút để tiện cho Tam Bảo b.ú sữa thôi. Mẹ xem, hôm ấy vừa cãi vã với mẹ xong, nó đã quay sang nói với con là hối hận lắm rồi. Nó bảo là nên nghe lời mẹ, mẹ đã sống nhiều năm hơn nó mấy chục tuổi, ăn muối còn nhiều hơn ăn cơm. Mà mẹ nhìn Tiểu Ý xem, giờ con bé lại không có sữa, cả ngày cứ sốt ruột. Cuối cùng, người chịu thiệt thòi chẳng phải là Tam Bảo của mình sao?”
“Con bé cũng đã cam đoan với con rồi, nói rằng sau này nếu có chuyện gì nhất định sẽ nhường nhịn mẹ. Cho nên mẹ cũng đừng trách con bé nữa, tối qua, con cũng đã dạy dỗ nó một trận ra trò rồi.”
Người con hiếu thảo Lâm Quân Trạch, mặt không đỏ tim không đập, nói năng lưu loát, thêu dệt nên một câu chuyện hoang đường mà vẫn dỗ dành được mẹ Dương Hải Anh.
Nói trắng ra, đây chính là lời nói dối có thiện ý.
Thế là chuyện này cũng xem như qua đi, quan hệ mẹ chồng nàng dâu của hai người lại hòa thuận trở lại như xưa.
Những chuyện vặt vãnh như thế này, chỉ cần có một người chịu nhún nhường trước, vấn đề sau đó sẽ được giải quyết dễ dàng hơn rất nhiều.
Mẹ Lâm cũng đã nghĩ thông suốt rồi, dù sao cũng chẳng ở chung nhà, vợ chồng lão tư cứ thích tự làm khó mình thì cứ để vậy đi.
Tuổi bà cũng đã cao, bình thường giúp bế cháu trai một chút là được rồi, cũng chẳng muốn bận tâm đến chuyện nhà cửa của chúng nó nữa.
Vì vậy, sau này, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa hai người cực kỳ hòa thuận, ai không biết còn tưởng bà là mẹ ruột của Cố Tri Ý ấy chứ!
Thật ra, trải qua mấy lần mâu thuẫn với mẹ chồng, Cố Tri Ý cũng đã rút ra được không ít kinh nghiệm quý báu cho bản thân.
---