Lâm Quân Trạch vừa lướt qua giấy tờ tùy thân của vị cán bộ này liền nắm được đôi nét thông tin về ông. Người đàn ông họ Từ tên Vĩnh Niên đang đứng trước mặt, đeo một cặp kính gọng vàng, tướng mạo thoạt nhìn rất ôn hòa, hiện đang giữ chức Bộ trưởng Bộ Công an thành phố Phú Châu. Lâm Quân Trạch lấy làm lạ không biết đối phương tìm mình vì chuyện gì, bởi lẽ trước khi lên tàu thì các lãnh đạo và cấp trên cũng không hề thông báo bất cứ nhiệm vụ nào cho anh cả.
Tuy suy nghĩ như vậy, Lâm Quân Trạch vẫn lễ phép bắt tay với Từ Vĩnh Niên, hạ giọng hỏi: “Bộ trưởng Từ cứ trình bày, nếu có thể giúp được thì tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình.”
Từ Vĩnh Niên cũng hạ giọng nói: “Chi bằng chúng ta tìm một nơi ít người qua lại hơn để tiện việc bàn bạc.”
Thế là, hai người đi tới một khoang tàu khác dành riêng cho cán bộ cấp cao. Thấy trong này không có ai, Từ Vĩnh Niên mới nghiêm túc trình bày: “Hiện tại, tại thành phố chúng tôi đã phát hiện ra rất nhiều vụ án buôn bán trẻ con, mà khoảng thời gian trước, thành phố lân cận cũng phát hiện ba vụ tương tự. Chúng tôi đang nghi ngờ đây là một đường dây buôn người có tổ chức, hoạt động có chủ đích, các lãnh đạo cấp trên cũng đã hạ lệnh cho chúng tôi phải nghiêm túc điều tra và phá án.”
Từ Vĩnh Niên hơi dừng lại một chút rồi tiếp lời giải thích: “Theo những manh mối đã thu thập được thì đa số những đứa trẻ bị bắt cóc đều là bé gái. Các gia đình có con bị bắt cóc thường là những nhà đã có nhiều chị em gái, hơn nữa, diện mạo của những bé gái bị mất tích đều rất xinh xắn, đáng yêu. Tôi và Đoàn trưởng Trịnh của đồng chí đã là bạn hữu nhiều năm, hôm trước trong thư của ông ấy có nhắc đến việc Lâm đoàn trưởng đang chuẩn bị quay về đơn vị, vậy nên tôi mới đành mặt dày nhờ cậy ông ấy tiến cử. Các cấp lãnh đạo cũng rất quan tâm đến vụ án lần này, họ đều hy vọng chúng ta có thể nhanh chóng làm sáng tỏ.”
Lâm Quân Trạch khẽ gật đầu, đáp: “Dạ được, nếu Bộ trưởng Từ đã tin tưởng kẻ hậu bối này như vậy thì tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình để hiệp trợ quý vị hết lòng.”
Từ Vĩnh Niên bật cười, nhìn Lâm Quân Trạch nói: “Được rồi, Lâm đoàn trưởng cũng không cần phải khiêm tốn như vậy đâu. Lần này đã khiến đồng chí chậm trễ việc trở về đơn vị để thăng chức rồi, nhưng chờ đến khi vụ án này được làm sáng tỏ, tôi nhất định sẽ báo cáo với Đoàn trưởng Trịnh của đồng chí.”
Lần này Lâm Quân Trạch quay lại đơn vị quả thực cũng là để chuẩn bị được thăng lên một bậc quân hàm, vậy nên Từ Vĩnh Niên đã thay đổi cách gọi từ Tiểu đoàn trưởng thành Trung đoàn trưởng cũng không hề sai, dù hiện tại anh vẫn chưa chính thức được thăng chức.
“Thưa Bộ trưởng Từ, vậy bây giờ chúng ta xuống tàu được không?”
“Phải rồi, phải rồi, đi thôi! Tôi đã sắp xếp lại cho chúng ta đi chuyến sau rồi. Đồng chí thu xếp hành lý của mình một chút đi, bây giờ chúng ta xuống tàu ngay.” Từ Vĩnh Niên nói.
Thế là Lâm Quân Trạch lại mang theo hành lý lỉnh kỉnh xuống tàu hỏa. Vì nhớ lời dặn của Cố Tri Ý là phải mang ít quà cho anh em chiến hữu nên sau khi Lâm Quân Trạch ra khỏi ga, anh đã ghé vào bưu điện để gửi khô bò do vợ mình đích thân làm, tặng cho các anh em trong đơn vị mỗi người một phần. Số còn lại, anh dĩ nhiên là giữ khư khư để tự mình dùng dần. Còn nếu vợ anh không dặn dò cụ thể như thế thì e rằng Lâm Quân Trạch anh còn lâu mới chịu sẻ chia phần quà vợ làm cho bất kỳ ai!
Đến khi rời bưu điện, Từ Vĩnh Niên liền nói: “Đi thôi! Chúng tôi đã sắp xếp nơi tạm trú cho đồng chí rồi, cứ qua đó gửi đồ rồi chúng ta đến ngay Bộ Công an.”
Lâm Quân Trạch thừa hiểu thời gian lúc này quý giá đến mức nào, bởi chỉ cần chậm trễ một giây cũng có thể lỡ mất cơ hội tìm cách cứu những đứa trẻ đang bị bắt cóc, anh liền không chần chừ thêm chút nào. Cả hai nhanh chóng đến nhà khách, trình giấy chứng nhận, cất hành lý vào phòng rồi Lâm Quân Trạch liền theo Từ Vĩnh Niên tới Bộ Công an.
---