May mà lần này nói đúng ý bà.
Đại Bảo và Nhị Bảo thấy mẹ mang cái sọt về, biết ngay thế nào cũng có đồ ăn ngon.
Lập tức ném phịch cuốn sách sang một bên, nhảy tót xuống giường, chạy vòng vòng quanh Cố Tri Ý.
Cố Tri Ý cũng chẳng nói nhiều lời, lấy ra từ trong sọt hai cái bánh trứng gà thơm lừng, còn nóng hổi, đưa cho hai đứa nhỏ.
Cô còn đặt lên bàn một cái túi nhỏ, nói: “Mẹ, con chia nửa số bánh này mẹ cầm về ăn với cha nhé, chiều đói bụng thì lấy ra nhấm nháp một chút.”
“Ấy dà, mua mấy thứ này làm gì chứ, chỉ là lót dạ thôi, sao mà no được.”
Mẹ Lâm vốn có cái tính ruột để ngoài da, nghĩ gì nói nấy, nhưng rồi bà cũng kịp dừng lại khi chợt nghĩ ra điều gì đó.
Đoạn sau bà lại chuyển sang chuyện khác, hỏi: “Thằng tư bên đó đã đến nơi chưa? Đã gọi điện về báo tin gì chưa?”
“Thưa mẹ, con cũng đang định nói chuyện này đây. Quân Trạch vẫn chưa thấy gọi về, chắc là anh ấy đã đi làm nhiệm vụ rồi. Mình cứ chờ thêm một thời gian nữa xem sao ạ.” Cố Tri Ý đáp lời.
Mẹ Lâm nghe vậy không khỏi bắt đầu sốt ruột không thôi: “Con xem, cái chân nó còn chưa lành hẳn, sao lại chẳng chịu ngơi nghỉ lấy một ngày cơ chứ.”
Cố Tri Ý lặng lẽ không đáp. Chuyện này do lãnh đạo đơn vị quân đội sắp xếp, đã là người lính thì Lâm Quân Trạch chỉ có thể tuyệt đối tuân lệnh mà thôi.
Đã là nhiệm vụ thì sao có thể tùy tiện làm theo ý mình được. Chẳng qua giờ đây cô đã hiểu cái tính của mẹ Lâm, chính là ôm đồm quá nhiều chuyện.
Nếu cô không nói tiếp, bà ấy nói xong rồi cũng sẽ tự mình vỡ lẽ ra thôi.
Cô cũng không nói thêm gì, vừa vặn Tam Bảo lại réo đói bụng, Cố Tri Ý liền lên giường, kéo tấm màn che xuống, ở bên trong cho Tam Bảo b.ú sữa.
Mỗi lần mẹ Lâm thấy cảnh này, y rằng lại lầm bầm đôi ba câu: Đúng là kín đáo quá mức!
Ở cái thôn này, bà mẹ nào mà chẳng cứ ngồi một chỗ là có thể vạch áo cho con bú. Chỉ có mỗi vợ thằng tư là còn phải ý tứ che chắn cẩn thận.
Mẹ Lâm có lẽ cũng cảm thấy dạo này mình cứ lo lắng quá, nên lúc này cũng chẳng nói thêm đôi ba lời, chỉ dặn dò Cố Tri Ý vài câu rồi chuẩn bị về nhà nấu bữa trưa.
Cố Tri Ý biết tỏng kiểu gì mẹ Lâm cũng ngại ngùng mà không dám lấy bánh, nên cô nói vọng ra từ sau tấm màn: “Mẹ ơi, mẹ cứ cầm bánh về đi. Đại Bảo và Nhị Bảo bị sâu răng rồi, không được ăn nhiều đồ ngọt đâu ạ.”
Rốt cuộc, mẹ Lâm cũng đành thu xếp mang mấy cái bánh về nhà.
Dù nhà họ Lâm đã nói "phân gia", nhưng họ vẫn sống chung một sân. Mùa đông chẳng có việc gì làm, vừa đúng lúc này, vợ thằng ba là Lâm Thúy Vân đang ngồi trước cửa thì nhìn thấy mẹ Lâm xách theo một túi đồ trở về.
Chẳng cần đoán cũng biết, chắc chắn lại có đồ ăn thức uống gì hay ho rồi. Bởi vậy, chị ta liền nói chuyện với mẹ Lâm với vẻ mặt tỉnh bơ như không:
“Mẹ à, nhà thằng tư lại mang về cho mẹ cái gì nữa vậy? Cho Tiểu Ca nhà con một ít đi chứ, dạo này bữa nào cũng dưa muối, mẹ nhìn xem thằng bé Tiểu Ca nhà con gầy tong teo cả rồi đây này.”
Lâm Thúy Vân nói xong còn không quên than vãn, chị ta biết tỏng, hai vợ chồng già nhà họ Lâm vốn rất dễ mủi lòng thương xót.
Mẹ Lâm không ngờ rằng sau khi "phân gia", vợ thằng ba lại thay tính đổi nết, cứ như người xa lạ, cứ sợ ông bà già này có của ngon vật lạ gì là lại mang cho nhà đại phòng ăn. Mỗi lần thấy bà, chị ta đều phải thốt lên mấy câu, nào là "Tiểu Ca gầy gò thế này!", nào là "Ấy dà, Tiểu Ca không có gì để ăn, không có dinh dưỡng gì cả!" và đủ thứ than vãn khác.
Lần này, mẹ Lâm làm như không nghe, không thấy gì cả, cứ thế đi thẳng về phòng mình, khiến Lâm Thúy Vân đứng sững sờ một bên, mặt mày nóng ran vì ngượng.
Vừa lúc đó, Lâm Hiểu Lan đi ra cửa, thấy hết mọi chuyện, liền cười khẩy một tiếng, nói: “Em nói thật nhé chị dâu ba, cái điệu bộ của chị lúc nãy đúng là quá chi là khó coi.”
“Chuyện của tôi, em cứ lo việc nhà em đi!” Lâm Thúy Vân chắc hẳn cảm thấy mình đã bị mẹ chồng lạnh nhạt, giờ lại bị cô em chồng đem ra châm chọc, chị ta làm sao còn mặt mũi nào nữa. Chị ta liền giật lấy chiếc áo lông đang đan dở, xách giỏ tre đi thẳng vào trong phòng.
“Hừ.” Lâm Hiểu Lan liếc mắt khinh thường về phía cánh cửa tam phòng vừa sập xuống, rồi cũng ra cửa, định sang nhà chị dâu tư để tán gẫu.
---