Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 234

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Mẹ Lâm vừa vào đến nhà, liền thấy cha Lâm đang ngồi trên ghế, lim dim hút điếu thuốc lào.

Ông thấy trong tay vợ lại xách theo thứ gì đó, liền hỏi: “Lại lấy từ nhà thằng tư mang về đấy à?”

“Còn ai vào đây nữa!” Mẹ Lâm bĩu môi, cảm thấy cha Lâm hỏi câu này đúng là thừa thãi. Mấy đứa con dâu khác, đứa nào mà hào phóng được như Cố Tri Ý, mua bánh còn biết đưa cho hai ông bà già này một chút chứ?

Cha Lâm biết mẹ Lâm lại sắp sửa cằn nhằn không ngớt, nên ông liền ngắt lời bà lão, nói: “Vợ thằng tư có tâm đấy chứ. Bà xem sau khi phân gia rồi, trong mấy đứa con dâu có đứa nào biết điều, biết lẽ như con dâu nhà mình không? Còn bà, cái miệng này không có chuyện gì thì bớt nói vài câu đi, đỡ khiến người ta khó xử.”

“Này lão già! Chuyện này còn cần ông nhắc nhở à? Vừa nãy tôi mới bước vào cửa, vợ thằng ba đã rên rỉ rằng Tiểu Ca nhà nó bị đói bụng, không phải nó sợ mình mang chút bánh này cho nhà đại phòng ăn sao. Lần này tôi cứ giữ lại để hai ông bà già này ăn dần, cho bọn chúng nhìn mà thèm rỏ dãi!”

Cha Lâm thấy mẹ Lâm lại sắp sửa lải nhải thêm, ông liền nhanh chóng chuyển đề tài, hỏi: “Thằng tư bên đó đã gọi điện về chưa?”

“Chưa có, vợ thằng tư nói chắc là nó đã đi làm nhiệm vụ rồi. Haizz, cái chân vừa mới đỡ hơn một chút...”

“Phi phi phi!” Vừa nói xong, bà chợt nhận ra mình đã lỡ lời, liền nhanh chóng "phi phi" mấy tiếng xua đi vận rủi.

“Thôi được rồi, lãnh đạo đã có sắp xếp riêng, bà cứ lo lắng làm gì cho thêm mệt người? Lúc nào rảnh rỗi, thằng tư sẽ gọi điện về báo tin cho cả nhà một tiếng.”

Mẹ Lâm cũng thừa hiểu điều đó, bà chỉ muốn than phiền về mấy đứa con dâu bụng dạ hẹp hòi, nhưng chuyện này đã bị bố Lâm cắt ngang nên bà cũng chẳng muốn nhắc đến nữa.

Bà vui vẻ cầm lấy bánh trứng gà mà Cố Tri Ý đưa, cùng với một ít gạo nếp, rồi cất cẩn thận vào ngăn tủ khóa kín mới yên lòng.

Trước khi khóa lại, bà còn lấy ra hai cái bánh trứng gà, chia cho bố Lâm một cái, còn mình một cái.

“Chúng ta cũng chẳng bận tâm chi nhiều, có gì ăn nấy, ăn cho ấm bụng. Ông thử cái này đi, thơm lắm.”

Nói xong, bà đưa một cái bánh trứng gà cho bố Lâm.

Bố Lâm cũng không từ chối. Hai người ngồi nhấm nháp bánh trứng gà trên tay.

Về đến trong phòng, Lâm Thúy Vân vẫn còn ấm ức không thôi.

Thế là, chị ta ra cửa, tóm cổ tay Lâm Hạo Ca đang chạy giỡn ngoài sân lôi về. Lâm Hạo Ca bĩu môi đáp: “Mẹ làm gì thế? Con còn muốn ra ngoài chơi mà.”

Lâm Thúy Vân liền kéo tai thằng bé, vừa giận vừa thương mắng yêu: “Thằng ranh con này, con có muốn ăn bánh trứng gà không hả?”

Thời buổi này, trứng gà hoặc bánh trứng gà chắc chắn là một món quà quý giá, là thứ cám dỗ khó cưỡng đối với trẻ con. Nghe thấy có đồ ăn, thằng bé lập tức ngoan ngoãn.

Cười hì hì lấy lòng Lâm Thúy Vân, thằng bé nói: “Mẹ ơi, bánh trứng gà ở đâu, con muốn ăn ạ.”

Nói xong còn nuốt nước bọt cái ực.

Lâm Thúy Vân dùng ngón tay khẽ gõ lên trán Lâm Hạo Ca, cúi xuống thấp giọng nói: "Trong phòng bà nội ấy. Con đi nói với bà nội, bảo là con chưa ăn no, muốn xin thêm bánh trứng gà."

Lâm Hạo Ca chẳng bận tâm gì nữa, chỉ nghe thấy bà nội có bánh trứng gà, thế là quên bẵng lời mẹ dặn dò.

Thế là, thình thịch thình thịch, thằng bé chạy thẳng tới phòng ông bà nội với chiếc bụng đói meo.

Hai ông bà vừa nuốt gọn miếng bánh trứng gà cuối cùng thì thấy thằng bé Tiểu Ca, con của nhà chú ba chạy vào.

Mẹ Lâm vén mảnh bánh vụn còn dính ở khóe miệng, nhìn về phía Lâm Hạo Ca, hỏi: “Tiểu Ca, sao cháu lại tới phòng bà nội?”

Tiểu Ca, cái thằng bé ngây thơ ấy, vừa bước vào phòng đã bị mùi bánh quyến rũ.

Vừa vào cửa liền tố cáo mẹ mình, rằng: “Bà nội ơi, mẹ cháu nói ở đây có bánh trứng gà.”

“Mẹ còn dặn cháu phải nói là đói lắm đói lắm, bà nội ơi, cháu muốn ăn bánh trứng gà.”

Trẻ con làm gì có tâm địa xấu xa? Cậu nhóc chỉ là muốn ăn bánh trứng gà mà thôi.

Nhưng cô con dâu thứ ba lại dám dạy hư cháu mình, khiến mẹ Lâm tức giận, hận không thể lập tức đi ra ngoài hỏi cho ra nhẽ chuyện này.

Cuối cùng vẫn là bố Lâm cản lại, nói: “Được rồi, chẳng thấy xấu hổ sao? Lấy cho Tiểu Ca một cái bánh trứng gà đi.”

---

Làm Giàu Ở Thập Niên 70: Từ Nữ Xứng Thành Nữ Chủ

Chương 234