Nghe Cố Tri Ý nói sẽ trả bằng tiền mặt, hai vợ chồng họ cũng không có ý kiến gì.
Cố Tri Ý bảo họ đợi một lát để mình về phòng lấy tiền. Thật ra, cô lấy hai trăm đồng tiền lẻ đủ mọi mệnh giá từ trong không gian ra để trả cho Lâm Xuân Lệ. Hiện giờ tờ bạc có mệnh giá lớn nhất cũng chỉ là tờ mười đồng loại “Đại Đoàn Kết”, cho nên hai trăm đồng tiền mặt trông vừa dày vừa cộm, cầm chắc tay lắm.
“Chị Xuân Lệ, chị đếm lại xem sao!” Cố Tri Ý đưa tiền cho Lâm Xuân Lệ.
Lâm Xuân Lệ không thèm đếm mà trực tiếp nhét xấp tiền vào trong túi mình, cười nói: “Chà, chẳng lẽ chị lại không tin em đến thế ư? Không cần đếm đâu! Em cứ giữ tạm cái sọt này đi, chờ em cất hết đồ xong thì mang qua trả lại chị sau cũng được. Chị và anh Dũng về trước đây!” Giao dịch xong xuôi, trời cũng đã về khuya, hai vợ chồng chị Xuân Lệ bèn sửa soạn ra về.
“Được, vậy để em tiễn hai người.” Nói đoạn, cô đi theo tiễn hai người ra khỏi nhà.
Tới cổng sân, Lâm Xuân Lệ nhỏ giọng dặn dò: “Được rồi được rồi. Em khóa cửa đi, bọn chị đi đây!” Nói xong, chị phất phất tay rồi lôi kéo Lâm Đương Dũng nhanh chân đi về nhà mình.
Cố Tri Ý dõi theo bóng dáng hai người rời đi, chậm rãi đóng cổng rồi khóa kỹ lại. Trời càng về khuya, khí lạnh càng cắt da cắt thịt. Cố Tri Ý dậm dậm gót chân rồi nhanh chóng bước vào trong phòng.
Sau khi vào phòng, cô lấy mấy cái túi sưởi từ trong không gian ra để làm ấm đôi tay. Chờ đến khi tay ấm áp hơn một chút, cô mới bắt đầu kiểm tra mấy món đồ vừa mua.
Có thể nói, những chiếc vòng tay và dây chuyền vàng đều thực sự rất tinh xảo, trọng lượng cũng rất chuẩn. Cố Tri Ý nhìn kỹ vào bên trong thì thấy mấy món ngọc bội gồm có một chiếc vòng tay cỡ vừa và hai cặp vòng tay đôi nữa. Dù ánh đèn dầu trong phòng lờ mờ nhưng cũng có thể nhìn ra mấy chiếc vòng ngọc trong vắt, sáng bóng lạ kỳ. Mấy chiếc vòng ngọc xanh lục bảo ánh lên sắc óng ả, cho dù Cố Tri Ý dù không phải người sành sỏi về ngọc ngà châu báu thì cũng dễ dàng nhận ra giá trị của chúng. Ngoài ra, phía dưới cùng của cái sọt chính là mấy thỏi vàng nặng trĩu.
Cố Tri Ý chọn vài món trang sức có giá trị tương đương rồi mang chúng vào trong không gian hệ thống để giao dịch.
Sau khi thu về mười vạn không gian tệ, những món còn lại đều được Cố Tri Ý cất vào trong không gian riêng. Trước đó, cô đã khéo léo dọn riêng một khoảnh, chuyên để cất giấu những món đồ quý báu mình mua được, chờ ngày chúng sinh sôi nảy nở, biến thành vốn liếng.
Cố Tri Ý nghĩ bụng, có lẽ sau này mình sẽ còn làm ăn với vợ chồng chị Xuân Lệ nhiều hơn nữa, nhưng nếu làm tới tấp quá lại dễ khiến người ta để ý. Vì vậy, tạm thời cô vẫn chưa tìm được lối hợp tác phù hợp với họ.
Đêm đã khuya, Cố Tri Ý không còn nghĩ ngợi thêm. Cô vội vã về phòng, ôm mấy đứa con ấm áp mềm mại vào lòng rồi nhanh chóng chìm vào giấc nồng.
Mấy bận nay, Cố Tri Ý vẫn luôn nặng lòng trăn trở, suy tính xem phải bàn chuyện buôn bán chung với chị Lâm Xuân Lệ ra sao.
Hôm nay trời nắng ráo dễ chịu, Cố Tri Ý bế thằng bé Tam Bảo qua nhà chị Lâm Xuân Lệ chơi. Vừa bước vào ngõ, cô đã thấy chị Lâm Xuân Lệ đang đứng giữa sân vãi cám cho lũ gà. Thấy Cố Tri Ý đến nhà, chị vội ném nốt vốc cám cuối cùng trong tay cho đàn gà, rồi phủi phủi tay vào nhau, cười tủm tỉm hỏi: “Ái chà, khách quý đến nhà! Gió mát từ đâu thổi em qua chơi vậy, Tri Ý?”
Cố Tri Ý biết chị Xuân Lệ hay thích trêu ghẹo mình nên vừa bế thằng bé Tam Bảo, vừa cười đáp: “Chị Xuân Lệ cứ nói đùa mãi thôi. Hôm nay thấy trời nắng ấm, em mới qua nhà chị xin một chén trà nóng mà.”
---