Hôm nay, các nhà đều rục rịch tổng vệ sinh cuối năm. Cố Tri Ý một mình bận rộn đến tận chiều tà. May mà sau đó Mẹ Lâm có ghé qua giúp đỡ vài việc vặt, nếu không thì tấm lưng của Cố Tri Ý cũng rã rời cả rồi. Thời buổi này mà đau ốm thì phiền toái trăm bề.
Bận việc suốt một ngày trời, buổi tối Cố Tri Ý vừa nằm xuống là đã thiếp đi ngay, đến mệt nhoài, chẳng còn bụng dạ đâu mà bận tâm đến hai đứa nhỏ đang chơi đùa ầm ĩ nữa.
Đại Bảo và Nhị Bảo chơi đùa một chốc, thấy mẹ và đứa em đều đã ngon giấc, hai đứa cũng ngoan ngoãn tự đắp chăn rồi nằm gọn sang một bên mà thiếp đi. Tư thế ngủ của trẻ con thường chẳng mấy khi ngoan ngoãn, đôi khi chỉ cần vểnh m.ô.n.g lên là đã ngủ được, còn hai đứa nhóc nhà này thì vô vàn những dáng ngủ kỳ cục hơn nữa.
Ngày hôm sau, Cố Tri Ý thấy nhà cửa đã sạch bong tinh tươm thì sửa soạn đi tới huyện lỵ mua chút hàng Tết trước. Những người có ý định giống cô cũng không ít, cho nên khi Cố Tri Ý đi tới cửa thôn để đợi xe, cô đã nhìn thấy vài bà thím quen hơi đang ngồi chờ sẵn ở đó.
Hiện tại, thời tiết rất lạnh. Các bà thím ngồi trên xe bò, lưng cõng theo chiếc sọt mây, đều co ro rụt tay vào ống tay áo vì giá rét, thế nhưng ngoài miệng vẫn rôm rả chuyện trò. Lúc nhìn thấy Cố Tri Ý tới, họ còn nồng nhiệt chào hỏi cô.
“Ái chà, vợ chú Tư, cháu cũng đi tới huyện lỵ à?” Thím Lưu hỏi.
“Dạ đúng vậy thím Lưu, cuối năm rồi nên cháu mới muốn mua ít bánh kẹo để khách tới nhà thì cũng tiện tiếp đãi ạ.”
Thím Quế Hoa ngồi cạnh thím Lưu nhìn về phía Cố Tri Ý với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa xen lẫn châm chọc, “ Đúng là vợ chú Tư khéo tính toán, biết lo liệu trước mọi việc!”
Trong lòng Cố Tri Ý thầm bĩu môi, hiểu rõ Thím Quế Hoa đang cố ý châm biếm mình. Hiện giờ đâu còn như đợt mất mùa mấy năm trước, nhà nào ăn Tết chẳng sắm sửa chút kẹo bánh để đãi khách khứa? Thế mà vị thím ấy nói cứ như thể chỉ có nhà cô là đặc biệt, mới lo liệu được vậy! Cố Tri Ý cũng chẳng chút khách sáo, cười đáp: “Hoá ra các thím đi tới huyện lỵ không phải là để mua bánh kẹo đãi khách ạ?”
Cô không đợi ai kịp ngắt lời, đã nói tiếp luôn: “Ấy da, các thím đừng trách cháu thẳng thắn, cuộc sống bây giờ đâu còn quá chật vật như hồi xưa nữa đâu ạ. Một năm mới được ăn Tết một lần, mua ít kẹo về để các cháu nhỏ trong nhà ăn cho ngọt ngào cũng tốt mà.” Nói xong, cô còn lộ ra vẻ mặt chê bai sự keo kiệt thái quá mà nhìn về phía Thím Quế Hoa.
Cái gì cô cũng chen miệng nói hết rồi, chúng tôi còn có thể nói được gì nữa? Vốn dĩ các bà thím này tới huyện lỵ chính là để mua ít bánh kẹo về nhà, bị Cố Tri Ý nói như vậy cứ như thể họ là những người keo kiệt, chẳng dám bỏ tiền ra mua vậy. Riêng Thím Quế Hoa thì càng tức đến đỏ mặt tía tai, chẳng cất lời nào được.
Lâm Xuân Lệ đang ngồi một bên nghe vậy thì phải cố nhịn lắm mới không bật cười thành tiếng. Trước đó chị đã biết cái miệng của Tiểu Ý vốn dĩ đã sắc sảo thế nào, không ngờ rằng hiện tại khả năng đối đáp giờ vẫn lanh lợi, không hề kém cạnh!
Sau đó, đi suốt một quãng đường dài trên chuyến xe bò, mọi người cũng chỉ nói dăm ba câu chuyện phiếm, bởi lẽ, cái rét cắt da cắt thịt. Gió bấc cứa da cắt thịt, lạnh buốt đến thấu xương, chỉ ước sao có thể vùi mặt vào trong lớp áo bông dày mà che đi cái giá lạnh tê tái này, lấy đâu ra bụng dạ mà chuyện trò rôm rả.
Tới huyện lỵ, tất cả những người đã xuống xe cơ bản là đều rảo bước về phía Cung Tiêu Xã. Cố Tri Ý nhìn thấy Thím Quế Hoa đang cố tình lẩn vào đám đông thì cất tiếng gọi lớn: “Thím Quế Hoa ơi, chắc thím không phải vì mấy lời cháu nói mà vội vã chạy vào Cung Tiêu Xã để sắm sửa bánh kẹo đấy chứ? Ấy da, nếu trong nhà thím thực sự túng thiếu thì đừng có cố mà làm ra vẻ giàu sang, thím nói có phải không nào?”
Nhìn thấy khuôn mặt méo xệch của Thím Quế Hoa, Cố Tri Ý cảm thấy trong lòng hả hê khôn tả. Mấy bà thím này ngày nào cũng chỉ giỏi ba hoa, chuyện nhà ai cũng muốn xía vào, thật sự khiến người ta chướng tai gai mắt.
Lâm Xuân Lệ ở một bên nghe vậy thì bật cười, còn hùa theo: “ Đúng vậy đó ạ, dù sao thì anh em họ hàng đều thấu hiểu hoàn cảnh nhà thím mà, có ai nỡ lòng chấp nhặt đâu!” Nói xong, chị vội vã kéo tay Cố Tri Ý đi tới Cung Tiêu Xã để xếp hàng.
---