Chu Thu Nguyệt nghe được giới thiệu đối tượng thì trong bụng không yên. Cha cô tính kế cho cô còn chưa xong, sao mà đến con gái nhà người ta ông cũng tơ tưởng?
Đúng là đáng sợ.
Mà bên kia, Cố Tri Ý đang đạp xe trở về cũng không bận lòng đến chuyện này.
Tuy rằng vừa nhìn là biết ông ấy là người có chức sắc, có tiếng tăm không nhỏ, nhưng chính mình cũng không cần phải vội vàng kết giao lấy lòng ông ấy làm gì. Về đến nhà cho Tam Bảo b.ú no nê xong, cô liền chuẩn bị cơm chiều. Hiện giờ đã gần cuối năm, khắp nơi đều đã nhộn nhịp chuẩn bị đón xuân.
Gần đây Cố Tri Ý cũng chuyển thêm không ít hàng hóa sang chợ đen, dù sao quanh năm có túng thiếu đến mấy, chẳng dám đụng miếng thịt nào, thì cứ đến Tết là nhà nào cũng cố gắng sắm sửa chút thịt thà để cả nhà được đón một cái Tết đầy đủ, tươm tất.
Cho nên mấy ngày nay hàng bán chạy như tôm tươi.
Cố Tri Ý chuẩn bị để nhóm người Trương Lực làm việc đến tận 29 Tết, đến lúc đó mọi người nghỉ ngơi đón năm mới. Tết năm nay Lâm Quân Trạch không ở nhà nhưng bốn mẹ con cô cũng không muốn ăn Tết đạm bạc.
Nếu cha mẹ Lâm đến nhà cô ăn một bữa, đó cũng gọi là ăn Tết rồi. Mà nhà họ Lâm vừa mới tách hộ, năm nay liệu có còn muốn ăn Tết chung hay không thì chưa biết.
Dù sao thì Cố Tri Ý cũng không muốn ăn cơm tất niên cùng với đại gia đình nhà chồng. Bản thân cô và mấy đứa trẻ nhà cô cùng ăn một bữa cơm tất niên vui vẻ, đầm ấm thì há chẳng phải hạnh phúc hơn sao?
Thoáng chốc đã đến ngày 25 tháng Chạp, cũng là ngày mổ lợn tập thể của thôn.
Sáng sớm, khu từ đường ở đầu thôn đã tưng bừng, rộn ràng, ngày mổ lợn mà người trong thôn mong đợi cả năm trời cuối cùng cũng đến. Dù sao thì không phải ai cũng như Cố Tri Ý mà lâu lâu mới được miếng thịt, đa phần đều phải đợi đến Tết mới có dịp xẻ thịt ăn, bởi thế mà ai nấy đều hớn hở, náo nức khôn cùng.
Mà ông đồ tể khua d.a.o loáng loáng, lưỡi d.a.o bầu sáng choang. Sau khi mài sắc bén xong thì vài thanh niên trai tráng hăm hở xúm vào ghì chặt con lợn béo tròn nặng cả tạ, mấy người lớn tuổi hơn cũng phụ lực đè nén.
Ông đồ tể dí sát lưỡi d.a.o sắc bén vào cổ con lợn, khi đ.â.m vào thì trắng hếu, lúc rút ra thì đỏ lòm. Những người thường xuyên tiếp xúc với lợn này đều biết nơi nào là nơi yếu ớt nhất, cơ bản là một nhát dứt điểm.
Lưỡi d.a.o sắc bén vừa rút khỏi thân heo, chiếc thùng lớn đã đặt sẵn bên dưới để hứng trọn vẹn dòng tiết tươi nóng hổi. Phần m.á.u này sẽ được giữ lại, đợi đến khi xẻ thịt xong xuôi sẽ chia đều cho mỗi nhà một bát, xem như chút thù lao cho công sức bỏ ra. Còn thịt heo thì phân phát dựa vào công điểm mà từng hộ đã tích lũy được. Cố Tri Ý chưa ra đồng làm việc, nên đương nhiên chẳng có lấy một công điểm nào. Muốn có phần thịt, cô đành phải mua lại từ đại đội.
Vì lẽ đó, Cố Tri Ý chẳng hề sốt ruột. Cô chỉ dắt ba đứa nhỏ đứng nép một bên quan sát. Đợi cho tới khi bà con trong thôn đã lấy hết phần thịt được chia, cô mới tiến lại hỏi mua từ đại đội. Thịt heo thời bấy giờ cũng không phải là thứ quá đắt đỏ, chỉ tám hào một cân, lại do chính đội sản xuất g.i.ế.c mổ nên chẳng cần tới phiếu thịt. Thế nhưng, tất cả những miếng thịt có chút mỡ đều đã bị người ta chọn hết cả. Giờ chỉ còn sót lại lèo tèo mấy dẻ sườn và những miếng thịt thăn khô khốc mà thôi.
Cố Tri Ý cũng chẳng hề kén chọn. Cô gom hết số thịt nạc còn lại, rồi cầm thêm hai dẻ sườn về định bụng sẽ làm món sườn xào chua ngọt. Kỳ thực, trước khi ra huyện sắm Tết, cô vốn dĩ chẳng hề có ý định mua nhiều thịt đến vậy.
Trong chiếc " không gian" riêng của mình, cô cũng còn kha khá thịt dự trữ. Chỉ là Cố Tri Ý nghĩ bụng, thịt heo thời bấy giờ đều được nuôi thả tự nhiên, chắc hẳn sẽ thơm ngon và đậm đà hơn nhiều. Vả lại, nếu thiếu, cô hoàn toàn có thể lấy thịt từ trong ' không gian' ra dùng thay thế.
Mấy cô mấy thím trong làng thấy Cố Tri Ý sắm tới ngần ấy thịt nạc thì lại râm ran to nhỏ, lời ra tiếng vào, chẳng rõ là khen hay chê. Họ bảo nhau, cô vợ của lão Tứ này đúng là chẳng biết chi tiêu liệu cơm gắp mắm, thịt nạc thế này ăn có vị gì mà ngon, vậy mà vừa mua đã mua tới bảy tám cân liền. May mà lão Tứ nhà cô ta cũng thuộc dạng có tài xoay xở, chứ nếu gặp phải người vợ phá của như thế, mà bản thân lại chẳng có khả năng làm ra của cải, thì e rằng của cải trong nhà sớm muộn cũng bị cô ta đào rỗng ruột mà thôi.
---