Ngày hôm sau, Nhị Bảo thức dậy tương đối muộn. Lúc tỉnh lại, thằng bé vẫn thấy rất khó chịu, cứ lèo nhèo không chịu rời mẹ Cố Tri Ý.
Cố Tri Ý cũng đoán được dạ dày thằng bé không thoải mái, bởi vậy buổi sáng cô đã nấu một nồi cháo loãng, nóng hổi cho Nhị Bảo dễ tiêu.
Dường như sau khi ăn uống xong xuôi, Nhị Bảo mới sực nhớ đã lỡ mất bữa thịt tối qua. Thằng bé lập tức xụ mặt xuống, tỏ vẻ không vui. Mãi đến khi Cố Tri Ý hứa sẽ dành thời gian làm món ngon khác để bù đắp, Nhị Bảo mới vui vẻ đi ra ngoài chơi.
Trong khi đó, Chu Khang Đức đang dẫn theo con gái là Chu Thu Nguyệt tới thôn Phúc Lâm. Vì trước đó Cố Tri Ý đã nói qua về vị trí nhà mình, hai cha con bèn đến vào ngày mùng bốn, sau khi đã thăm viếng họ hàng xong xuôi, họ mới ghé thăm nhà Cố Tri Ý.
Lúc đi tới cửa thôn, gặp một đám trẻ con đang chơi đùa vui vẻ. Chu Khang Đức bèn tiến tới hỏi: “Các cháu ơi, trong thôn này có cô nào họ Cố không vậy?”
Chu Thu Nguyệt đứng một bên, có chút không tán thành với cách làm của cha mình. Cô thầm nghĩ: "Bọn trẻ con này thì biết gì mà hỏi? Hỏi chúng thì có ích gì chứ?"
Chỉ là cô không ngờ, Đại Bảo đang ở trong đám trẻ con, nghe được lời này thì lập tức cảnh giác. Thằng bé cảnh giác nhìn về phía Chu Khang Đức, hỏi: “Ông ơi, ông đến tìm ai đó ạ?”
Chu Khang Đức nhìn thằng bé trước mặt, thấy nó đầy vẻ nghi ngờ dò xét mình, bỗng thấy thú vị. Ông dứt khoát đi đến trước mặt Đại Bảo, khẽ khom người ngồi xổm xuống, nhẹ giọng đáp: “Ông đến trong thôn tìm người. Cháu có quen ai họ Cố trong thôn này không? Người phụ nữ ông cần tìm tên là Cố Tri Ý.” Ông không hề vì đối phương là trẻ con mà nói qua loa cho xong chuyện, ông trực tiếp nêu rõ tên Cố Tri Ý ra.
Đại Bảo và Nhị Bảo đều cảnh giác nhìn ông ta, người đang tươi cười hớn hở trước mặt. Cả hai đều nghĩ ông ta giống như những kẻ xấu mẹ vẫn thường dặn: bên ngoài thì tươi cười thân thiện, rồi sau đó sẽ giở trò giả vờ tìm ân nhân để lừa bắt trẻ con đi.
Chu Khang Đức hoàn toàn chẳng hay mình đã bị xếp vào hàng người xấu. Lúc này, ông vẫn còn đang chờ đợi thằng bé trước mặt trả lời.
“Ông tìm người đó có việc gì ạ?” Đại Bảo làm theo lời mẹ dặn: gặp kẻ xấu không được sợ hãi, mà phải vận dụng cái đầu thông minh để lừa cho chúng lộ mặt, rồi tóm gọn lại.
Chu Khang Đức đáp: “Cô đồng chí ấy đã cứu ông một mạng, ông đến đây để cảm ơn cô.”
Ôi thôi, đúng là cái kịch bản mẹ vẫn thường kể đây mà. Bọn kẻ xấu vẫn thường lấy cớ cảm ơn, rồi sau đó sẽ cuỗm sạch sành sanh đồ đạc trong nhà đi mất.
Đại Bảo lập tức chớp mắt ra hiệu cho Nhị Bảo, Nhị Bảo hiểu ý nên ba chân bốn cẳng chạy về nhà tìm “viện binh”, còn Đại Bảo bên này thì vẫn đang dò la hỏi chuyện Chu Khang Đức. Chủ yếu là Chu Khang Đức cảm thấy thằng bé trước mặt rất đỗi tinh ranh, vậy cho nên ông cũng không còn vội vàng tìm Cố Tri Ý nữa.
Chu Thu Nguyệt đứng một bên cảm thấy bất lực, sao cha mình lại thành ra cái dáng vẻ này chứ? Cha quên mất là bọn họ đến đây để tìm người rồi à? Ngồi đây tán gẫu với trẻ con làm gì? Hơn nữa, cô cứ linh cảm cậu nhóc này rất thông minh, cứ luôn khéo léo gạ chuyện để cha mình nói ra hết.
“Ông ơi, hai người từ đâu đến vậy ạ?” Đại Bảo mở to đôi mắt đen láy, tò mò hỏi.
“Ông ở huyện thành.” Chu Khang Đức không chút đề phòng nào mà đáp lời.
“Chà chà, cháu cũng từng lên huyện thành chơi rồi đó! Huyện thành có bao nhiêu của ngon vật lạ, ông có biết không ạ?”
Tâm đầu ý hợp về khoản ăn uống, ông ta lập tức say sưa kể lể không ngớt cho Đại Bảo nghe về đủ thứ món ngon ở huyện thành. Sau cùng, ông còn xuýt xoa thêm một câu: “Chỉ tiếc là hương vị vẫn chưa được thật sự hoàn hảo lắm.”
---