“Chỉ là chút thịt thôi mà, trong nhà chị còn nhiều lắm. Cô Tiểu Cố à, lần trước nếu không nhờ em ra tay giúp đỡ, không biết ba chị có qua khỏi kiếp nạn ấy không nữa.” Gương mặt Chu Thu Nguyệt vẫn còn vương chút sợ hãi.
Thật ra Cố Tri Ý cũng chẳng định nhận công lao về mình, xét cho cùng, mọi chuyện đều nhờ vào không gian của hệ thống cả. Thế nhưng cô nào dám hé răng nửa lời, đành chỉ im lặng không đáp lời.
Sau khi hàn huyên một lúc lâu, Chu Khang Đức mới bắt đầu bày tỏ mục đích đến thăm nhà hôm nay: “Là thế này cháu Tiểu Cố à, cháu đã cứu cha con chú nên chú nhất định phải cảm ơn cháu đàng hoàng. À phải rồi, chú quên mất chưa giới thiệu, chú là xưởng trưởng của Xưởng Chế biến thịt huyện Phong. Chú và con gái chú đã bàn bạc rồi, việc biếu tiền hay tặng lễ vật thì quá khách sáo, không thể hiện hết tấm lòng. Ân cứu mạng lớn như vậy, sao có thể đền đáp qua loa được, phải không cháu? Vì vậy, chú và Thu Nguyệt quyết định sẽ tặng cháu một suất công nhân chính thức ở xưởng chế biến thịt, coi như chút lòng thành cảm ơn. Nhưng cháu đừng nghĩ ngợi lung tung nhé, bọn chú chỉ muốn bày tỏ chút lòng biết ơn thôi, chứ không phải dùng suất công nhân này để rũ bỏ ân tình đâu. Nhà họ Chu của chú tuyệt nhiên không phải loại người vong ân bội nghĩa như vậy.”
Sau khi nghe ông nói xong xuôi, Cố Tri Ý thoáng sững người. Đang yên đang lành thế này, sao lại tặng cô một suất công nhân chính thức như vậy? Hơn nữa, cô còn đinh ninh rằng họ định dùng cách này để rũ bỏ toàn bộ ân tình lần này, thế mà chú Chu lại nói đây chỉ là chút lòng thành thôi ư?
“Chú Chu à, hai chú quá khách sáo rồi. Chẳng phải chú nói đây đều là duyên phận đó ư? Đã là duyên phận thì cần gì phải tặng quà cáp làm gì. Suất công nhân chính thức này thực sự là một món quà quá quý giá rồi.” Cố Tri Ý vội vàng chối từ.
Ngay cả Cố Tri Ý, dẫu không phải người của thời đại này, cũng thừa hiểu suất công nhân chính thức ở huyện thành có giá trị ra sao. Có vài hộ gia đình ở thành phố dốc hết tiền dành dụm cũng chẳng thể nào mua nổi một suất biên chế như thế. Suất công nhân này tự dưng lại được dâng tới tận cửa, Cố Tri Ý theo lẽ tự nhiên mà từ chối thẳng thừng.
Hai cha con Chu Khang Đức không ngờ rằng cơ hội tốt như vậy đã bày ra trước mắt mà đồng chí Tiểu Cố vẫn có thể kiên quyết khước từ. Ở thời buổi này, một suất công nhân chính thức quả thực là miếng mồi béo bở vô cùng quý giá, vậy mà cô ấy lại chẳng mảy may do dự mà lập tức khước từ. Càng nghĩ, hai người càng thêm quyết tâm muốn kết giao thâm tình với Cố Tri Ý hơn.
Cố Tri Ý không hề hay biết tâm ý của hai người nên cả ba lại tiếp tục trò chuyện về chuyện nhà cửa. Chu Khang Đức cũng không nhắc lại chuyện tặng suất công nhân nữa.
Trò chuyện đến giữa trưa, Cố Tri Ý ngỏ lời mời hai người ở lại nhà mình dùng bữa. Ông lão ham ăn Chu Khang Đức ngoài miệng thì từ chối khéo, nhưng bụng dạ lại réo lên từng hồi thành thật. Chu Thu Nguyệt ở bên cạnh chỉ biết đỏ mặt thay cho cha mình. “Ba ơi là ba, ba phải giữ thể diện một chút chứ!”
Cuối cùng, hai người vẫn nán lại dùng bữa cơm thân mật. Sau buổi sáng trò chuyện rôm rả, tình cảm giữa ba người cũng đã trở nên khăng khít hơn bội phần. Khi đã xác định được Chu Khang Đức không phải người xấu, hai anh em Đại Bảo cũng yên tâm ra sân chơi đùa.
Giữa trưa, Cố Tri Ý làm một đĩa sườn ram tỏi, một đĩa gà hấp muối xé tay, một bát canh cải bắp và chiên vài chiếc bánh nhân thịt. Sườn là do cha con Chu Khang Đức mang tới, thật tiện để trổ tài. Mấy cái bánh nhân thịt mà Cố Khôn mang tới lần trước đã ăn hết cả rồi, nên lần này Cố Tri Ý lấy từ không gian riêng ra mà chế biến. Khi chiên lên, bánh giòn rụm, thơm lừng, ăn vào tan trong miệng. Ngoài những món trên ra, cô còn nấu thêm một nồi canh xương hầm đông trùng hạ thảo nữa.
Đời trước, Cố Tri Ý từng nghe nói người dân vùng này có thói quen dùng canh hầm nóng hổi, nên lần này cô nấu cũng coi như chiều lòng khách quý. Mà lại vô cùng bổ dưỡng.
---