Lúc Cố Tri Ý bước vào căn bếp nấu cơm, Chu Thu Nguyệt lại bắt đầu nghiêm nghị trách móc cha mình về chuyện đó: “Ba à, nhà Tiểu Cố vốn dĩ khẩu phần ăn chẳng mấy dư dả, chắc phải trụ hết Tết mới là may. Lần này ba đồng ý ở lại ăn thì chắc chắn em ấy sẽ phải làm thêm nhiều món ngon để khoản đãi chúng ta. Ba cũng thấy nhà em ấy toàn là trẻ con rồi đấy, chẳng lẽ ba lại giành ăn với lũ trẻ nhỏ hay sao?”
Chu Khang Đức sau khi bị con gái nhắc nhở đôi lời thì cũng cảm thấy đúng là như vậy, ông e rằng việc mình nán lại đã khiến gia đình cô bé phải xoay sở vất vả. Nghĩ vậy, ông lập tức đứng dậy muốn tạm biệt Cố Tri Ý để đi về.
Thế nhưng, lúc đi tới căn bếp và ngửi thấy mùi hương ngào ngạt bay ra từ trong đó thì Chu Khang Đức lại bắt đầu đứng tần ngần, lưỡng lự. Chẳng lẽ Tiểu Cố đang đem hết những thứ ngon nhất trong nhà ra để khoản đãi cha con ông sao? Ôi chao, tuy có hơi ngượng ngùng nhưng mùi hương này quả thực nức mũi khó cưỡng. Chân ông không nhấc lên nổi nữa rồi!
Chu Thu Nguyệt nhìn thấy thái độ ngần ngại này của ba mình thì lập tức thấu hiểu tâm ý của cha. Chị cũng không nói gì mà lập tức xắn tay áo, bước vào bếp phụ giúp Cố Tri Ý. Chu Thu Nguyệt ngượng ngùng mở lời: “Tiểu Cố ơi, để chị tới giúp em cho. Ngại quá đi mất, lại khiến em phải phiền lòng rồi.”
“Chị Thu Nguyệt à, có chuyện gì mà lớn tát đâu chứ, cho dù hai người không tới thì mấy mẹ con em cũng vẫn xoay sở nấu nướng như mọi bữa ấy mà. Chị và chú Chu mang nhiều thức ăn tươi ngon tới như vậy, mẹ con em cũng coi như là nhờ hai người nên được hưởng chút lộc lá mà.” Cố Tri Ý bình thản đáp lời.
Lời này của cô làm Chu Thu Nguyệt trong lòng vô cùng ấm áp. Tiểu Cố đúng là người khéo léo giao tiếp thật đấy, còn nói nào là mẹ con cô được hưởng lộc nữa, theo như chị thấy thì chính cha con chị mới là người được hưởng lộc lá của gia đình cô. Chu Thu Nguyệt cũng chẳng còn giữ kẽ nữa, liền xắn tay áo phụ Cố Tri Ý chuẩn bị bữa ăn.
Lúc này Chu Khang Đức đang đứng tựa cửa ngắm nghía khoảng sân bên ngoài. Sân được dọn dẹp tinh tươm, ngăn nắp, có thể thấy rõ Cố Tri Ý là một người biết lo toan vun vén cho gia đình. Ở góc tường ngoài sân còn được trồng một ít hoa cỏ, ông đã có thể hình dung ra cảnh những bông hoa này khoe sắc vào mùa xuân sắp tới. Chu Khang Đức vừa ngắm nghía, vừa khẽ gật đầu tấm tắc khen.
Bên này, Chu Thu Nguyệt không khỏi kinh ngạc tột độ khi thấy Cố Tri Ý chỉ cần xoay sở đôi ba động tác đã có thể hoàn thành xong một món ăn ngon mắt.
Chị và ba mình chẳng hề có chút năng khiếu bếp núc, thường ngày đến bữa chỉ biết ra tiệm ăn quốc doanh cho tiện. Cho nên lúc này chứng kiến Cố Tri Ý tài nghệ nấu nướng khéo léo như vậy, hương thơm lại cứ thế xộc thẳng vào mũi, chị càng thêm phần ngỡ ngàng.
Chu Khang Đức đang thưởng thức hoa cỏ ngoài sân lập tức bị mùi hương của mấy món ăn do Cố Tri Ý làm quyến rũ đến mê hoặc. Bây giờ mùi thơm ngày một nồng nàn hơn nên ông cũng chẳng còn tâm trí nào để ngắm cảnh sân vườn nữa. Ông liền bước thẳng tới cửa bếp, rồi cứ thế đứng chôn chân tại chỗ.
Hít hà hương thức ăn ngào ngạt lan tỏa từ bên trong bếp, Chu Khang Đức cảm thấy bữa trưa nay ông có thể chén sạch hai bát... à không, phải ba bát cơm tẻ mới bõ công!!! Chẳng biết nhà Tiểu Cố có bị mình ăn đến nỗi cạn kiệt số lương thực dự trữ hay không nhỉ? Chu Khang Đức thậm chí còn nghĩ rất kỹ, sau khi trở về ông sẽ đem thêm một ít lương thực đến biếu gia đình Cố Tri Ý.
Khoảng một tiếng sau, Cố Tri Ý đã làm xong vài món ăn ngon. Hai anh em Đại Bảo và Nhị Bảo tự giác đúng giờ, không sai một ly, cứ đến đúng giờ là tự động chạy về nhà, rửa tay sạch sẽ rồi ngồi vào bàn ăn.
Chu Thu Nguyệt giúp Cố Tri Ý mang từng món ăn nghi ngút khói lên bàn. Cố Tri Ý vừa chỉ chỗ cho khách vừa niềm nở mời: “Chú Chu ngồi xuống đi, chúng ta ăn cơm thôi.” Nói xong, cô cũng cùng Đại Bảo, Nhị Bảo ngồi vào bàn.
Mấy người ngồi quanh bàn, Chu Khang Đức nhìn mấy món ăn trên bàn mà ánh mắt cứ dán chặt vào mâm cơm thịnh soạn, ngỡ ngàng đến quên cả chớp.
---