Cố Tử Lâm trợn tròn mắt, ngạc nhiên không thôi, vội hỏi: “Em gái à, nhiều đến thế này lận sao?”
“ Đúng vậy. Số sách này toàn là kiến thức nền tảng tương đối căn bản, khi nào anh học xong xuôi hết chỗ này, em sẽ lại đưa thêm sách cho anh sau.” Cố Tri Ý nói với vẻ mặt hơi có chút hả hê, bởi cô nghĩ, đằng nào thì cũng không thể để mình cô chịu khổ được.
Cố Tử Lâm chợt có chút hối hận vì trước đó đã mạnh miệng nói muốn đi học. Giờ đây, anh lại một lần nữa phải nếm trải cái vất vả của đèn sách.
Dù vậy, Cố Tử Lâm vẫn không khỏi cẩn thận hỏi lại em gái mình: “Em gái à, cái tin tức này em nghe ngóng được từ đâu vậy? Có đáng tin không đó?”
Chủ yếu là Cố Tử Lâm sợ rằng mình càng hy vọng nhiều, sau này thất vọng sẽ càng lớn, nên anh mới phải hỏi cho chắc chắn.
“Anh hai à, tin này đáng tin cậy lắm đấy, có lẽ chỉ trong khoảng một hai năm tới thôi. Chúng ta cứ chuẩn bị sẵn sàng từ bây giờ, chuẩn bị càng kỹ càng thì càng không sợ lầm lẫn đâu.” Cố Tri Ý cũng chẳng tiện tiết lộ thời gian chính xác cho anh trai, dù sao cô cũng không thể nào nói rằng mình biết được từ tương lai.
“Được rồi.” Cố Tử Lâm ngẫm nghĩ một lát, thấy quả thực lời em gái nói rất có lý. Nếu mình chuẩn bị sớm hơn người khác thì chẳng phải cơ hội thi đậu sẽ cao hơn hẳn một bậc sao? Ngay lúc này, Cố Tử Lâm đã bắt đầu mơ màng vẽ ra viễn cảnh cuộc sống rạng rỡ sau khi đỗ đại học.
Thấy vậy, Cố Tri Ý không đành lòng dập tắt mong ước tươi đẹp của người anh. Tuy nhiên, về cái suất công nhân quý giá ở xưởng chế biến thịt kia, cô vẫn thấy nên bàn rõ trước với Cố Tử Lâm, để anh chuẩn bị tinh thần thì hơn.
Cô từ tốn giãi bày: “Anh hai à, anh cũng rõ đấy, lần trước anh cả đành lòng gác lại chuyện học hành, một phần vì lo trong nhà không ai gánh vác. Trước đây, em từng có dịp giúp đỡ một vị lão đồng chí, vô tình ông ấy lại là xưởng trưởng xưởng chế biến thịt ở huyện. Hôm nay, ông ấy đến đây ngỏ ý muốn dành cho em một suất công nhân chính thức. Nhưng em thì chẳng bao lâu nữa sẽ phải theo chồng về đơn vị rồi, vậy thì suất công nhân này...”
Cố Tri Ý chưa nói hết vế cuối, nhưng Cố Tử Lâm đã hiểu rõ ràng mười mươi tâm ý của em gái. Bản thân anh đã quyết chọn con đường học hành, vậy thì đến lúc đó, trách nhiệm gia đình sẽ đổ dồn lên vai anh cả. Nếu anh cả có được một chân công nhân chính thức ở xưởng chế biến thịt trong huyện thành, gánh nặng gia đình cũng sẽ vơi đi phần nào. Biết đâu chừng, anh cả cũng có thể theo chân họ mà dự thi đại học thì sao? Hiển nhiên là cô em gái mình cũng có dự định này. Nhưng có lẽ vì e ngại anh sẽ có ý kiến, nên mới báo trước cho anh hay.
Kỳ thực, Cố Tử Lâm vốn có tính cách xởi lởi, lại chân chất. Hai anh em họ Cố lại cùng nhau lớn lên, dẫu bây giờ mỗi người đã có gia đình riêng nhưng tình nghĩa vẫn bền chặt vô ngần. Bởi vậy, anh lập tức đáp: “Được chứ, anh thấy ý em cũng hay ho đấy. Em đừng sợ anh cảm thấy không vui. Anh cả đã vì anh mà nhường cơ hội đi học rồi, nếu anh còn so đo chuyện này nữa thì còn ra thể thống gì chứ?” Trong lòng Cố Tử Lâm nghĩ gì là miệng nói toẹt ra ngay, chẳng giấu diếm một lời.
Trong thời gian qua, Cố Tri Ý tiếp xúc nhiều nên cũng hiểu khá tường tận về tính cách của Cố Tử Lâm. Bởi vậy, cô chẳng lấy làm ngạc nhiên trước lời anh nói. Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn, tình cảm hai anh em họ Cố vốn dĩ đã rất tốt. Dù nghĩ vậy, cô vẫn nhìn về phía Cố Tử Lâm, nói: “Anh hai à, anh cứ yên tâm đi, chờ sau này thời thế xoay vần, chúng ta rồi cũng sẽ có cơ hội để chứng tỏ năng lực của mình thôi.”
Cố Tử Lâm nhìn vẻ mặt tự tin và chắc chắn của em gái mình, trong lòng cũng không khỏi nhen nhóm niềm tin, rằng rồi đây anh sẽ có cơ hội để vùng vẫy, để khẳng định mình giữa khoảng trời riêng rộng mở.
“Anh hai à, khi nào về đến nhà, anh nhớ báo trước cho mọi người trong nhà một tiếng. Ngày mai em sẽ qua nói chuyện kỹ càng hơn với anh cả. À mà, anh nhớ phải dỗ dành, thủ thỉ với chị dâu mình đấy nhé, giờ chị ấy đang mang thai đấy.” Cố Tri Ý lo lắng dặn dò thêm một câu.