Mà Cố Tri Ý bên này lại kéo Lâm Tú Mai ngồi xuống, lấy mười đồng tiền mặt từ trong túi ra, đưa cho Lâm Tú Mai.
“Chị dâu, chẳng mấy nữa là chị sẽ lâm bồn, sinh cháu rồi. Đến lúc đó em đã theo anh Quân Trạch đến đơn vị rồi, e là không thể về ngay được. Đây là mười đồng tiền em gửi chị, đến lúc chị sinh nở, hãy nhờ anh hai mua chút thịt tươi, đồ bổ cho chị tẩm bổ nhé!”
Lâm Tú Mai thực sự sửng sốt, không ngờ Cố Tri Ý lại cho mình một số tiền lớn đến vậy.
“Không cần, không cần! Anh hai sẽ thu xếp mua sữa bột cho chị mà.” Lâm Tú Mai từ chối nói.
“Chị dâu, chị cứ cầm lấy đi! Em cũng chẳng có gì quý giá để biếu cháu trai mới sinh cả.” Cố Tri Ý vẫn nhất quyết nhét tiền vào trong tay Lâm Tú Mai.
Vốn dĩ Cố Tri Ý muốn chuẩn bị cho đứa cháu trai này mấy bộ quần áo, trước đó cô nhớ lại những gì đã xảy ra trong câu chuyện, biết rằng Lâm Tú Mai lần này sẽ sinh một bé trai, nên Cố Tri Ý mới tự tin gọi là “cháu trai” như vậy.
Lần này đi khá vội vàng nên Cố Tri Ý chỉ có thể lấy chút tiền cho Lâm Tú Mai bồi bổ mà thôi. Còn về quần áo cho cháu trai thì chờ đến đơn vị, khi có thời gian rảnh cô sẽ làm mấy bộ gửi về.
Hai người nói chuyện một hồi thì Lâm Quân Trạch bên kia đã đi gọi cha Cố Khôn và những người đàn ông khác đều trở về nhà.
Trên đường trở về, Lâm Quân Trạch cũng nói qua với Cố Khôn về chuyện lần này anh về cũng là để đón mẹ con Cố Tri Ý cùng đến đơn vị.
Cố Khôn chỉ dặn dò mấy lời: “Cha hiểu con gái cha mà, con bé từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu cảnh vất vả nhọc nhằn. Sang bên đó, con hãy thương yêu và gánh vác cho con bé nhiều hơn một chút nhé!”
Cố Khôn vẫn không yên lòng về Cố Tri Ý, ông vẫn phải dặn dò Lâm Quân Trạch thêm lần nữa.
Bên này, lòng bà Lưu Ngọc Lan cũng trĩu nặng nỗi niềm riêng.
Từ sau khi con gái bà lấy chồng, dù sao cũng ở gần nhà, muốn về lúc nào cũng được, gặp gỡ cũng dễ bề.
Nhưng lần này, con bé lên đơn vị công tác, nơi núi cao nước xa, lỡ có chuyện gì thì người làm mẹ như bà đây cũng chẳng thể nào giúp được.
Tuy rằng giờ đây Cố Tri Ý đã thay đổi rất nhiều, ngày một tốt đẹp hơn, nhưng ai biết được sau này liệu con bé có lại bồng bột như trước không. Dù sao, người làm mẹ như Lưu Ngọc Lan vẫn không khỏi canh cánh trong lòng.
Thấy vậy, Lâm Quân Trạch vội an ủi hai cụ.
“Cha, mẹ cứ yên lòng! Tiểu Ý ở đơn vị, mọi bề đã có con lo liệu, lại còn có các chị em đồng nghiệp trong khu tập thể sẽ cùng con chăm sóc hai mẹ con cô ấy.” Nói đoạn, anh lại chợt nhớ ra điều gì.
“Cha, mẹ, khi nào thu xếp được, hai người cứ ghé thăm các con!”
Lời nói là vậy, nhưng hai cụ đã quen sống cả đời ở ngôi làng nhỏ này, nơi xa nhất các cụ từng đặt chân đến có lẽ cũng chỉ là huyện thành thôi.
Nhưng nghe Lâm Quân Trạch nói vậy, hai vợ chồng già này cũng phần nào yên lòng, đứa con rể này quả đúng là họ đã chọn mặt gửi vàng, không sai chút nào, nhân phẩm thực sự rất đáng tin cậy.
Sau khi mấy người bên ấy trở về, Cố Tri Ý ở đây cũng đã dặn dò Lâm Tú Mai đâu vào đấy.
Nhìn thấy cha mẹ, hai anh trai cô cũng đã về, thấy mọi người đều đã tề tựu đông đủ, lúc này Cố Tri Ý mới mở lời về ý định của chuyến đi này.
“Cha, mẹ, lần này chúng con đi hơi gấp, cũng không thể báo sớm hơn cho cha mẹ. Ngày thường cha mẹ cũng đừng quá nhọc công, điểm công đã có anh hai lo liệu rồi. Giờ đây, anh cả cũng đã là công nhân viên chức ở huyện thành rồi, mọi người không cần phải bận tâm nhiều nữa.”
Lưu Ngọc Lan dù trong lòng nặng trĩu nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ mặt hờn dỗi.
“Cái này còn cần con nhắc nhở nữa sao? Con đi rồi thì người làm mẹ này lại vơi đi một gánh lo, giờ đây có thể an tâm mà hưởng phúc của các anh con rồi!”
Cố Khôn ngồi bên cạnh, lấy que củi huých nhẹ vào tay bà, ra hiệu bà đừng lải nhải nữa.
Nhưng Cố Tri Ý sao lại không hiểu lòng mẹ chứ?
Cô chẳng bận lòng, khẽ đặt bé Tam Bảo vào lòng cha nó.
---