Cố Tri Ý bước tới ôm Lưu Ngọc Lan, nép vào vai bà, nói: “Vâng, vâng, vâng, con đúng là đứa con làm mẹ phải lo lắng. Thôi thì từ nay mẹ có thể vơi đi một mối bận lòng rồi! Sau này, mẹ cứ ngồi đợi hưởng phúc từ con cháu thôi, chuẩn bị làm một bà lão được cả làng Cố Gia này nể nang.”
“Thôi đi! Chẳng nghiêm chỉnh chút nào!”
Lưu Ngọc Lan vẫn giữ vẻ mặt hờn dỗi nhưng bàn tay lại chẳng nỡ đẩy con gái mình ra, bà khẽ quay mặt sang hướng khác, len lén chấm đi giọt nước mắt.
Ôi, hôm nay gió lớn nhỉ! Hình như hạt cát vừa chui vào trong mắt!
Cố Tri Ý chỉ đành vờ như không nhìn thấy, mỉm cười rồi lại giả bộ tranh cãi thêm mấy câu.
Chủ yếu cũng vì không muốn bầu không khí trở nên nặng nề.
Đúng lúc này, Cố Khôn mới chợt nhớ ra chuyện suất hạn ngạch đã nhường cho Cố Tử Mộc, liền nhìn sang Lâm Quân Trạch.
“Quân Trạch à. Cái chuyện nhường suất hạn ngạch cho anh cả, con đừng trách Tiểu Ý nhé...”
Cố Khôn còn chưa dứt lời thì Lâm Quân Trạch đã tỏ tường, anh mỉm cười đáp lời: “Cha, Tiểu Ý đã nói với con những chuyện này rồi, con tôn trọng quyết định của cô ấy.”
Mà suất hạn ngạch này là do cô ấy tự thân giành được, vậy nên cô ấy có quyền tùy ý định đoạt.
Lâm Quân Trạch ngược lại chẳng mấy bận tâm đến chuyện đó. Mà cho dù ngay từ đầu anh có ý kiến đi chăng nữa, thì khi Cố Tri Ý đã nói rõ với anh rằng suất hạn ngạch kia coi như đã bán lại cho Cố Tử Mộc, anh còn có thể nói gì được nữa?
Cố Khôn cũng chỉ thở dài thườn thượt: “Nếu con đã nói vậy thì cha mừng quá rồi! Các con cứ yên tâm, dù Quân Trạch đang công tác trong quân ngũ, nhưng số tiền này cha cứ coi như giữ hộ các con. Đến dịp Tết, cha sẽ trao lại hết cho các con để tiêu dùng.”
Cố Tri Ý nhẩm tính, lương tháng của Cố Tử Mộc là mười bảy đồng rưỡi, một nửa số đó, tức là tám đồng rưỡi bạc lẻ mỗi tháng. Một năm cũng được xấp xỉ một trăm đồng. Vậy thì tám trăm đồng kia phải cần đến bảy, tám năm mới tích cóp đủ.
Cố Tri Ý vốn chẳng có ý định nhận lại số tiền này từ Cố Tử Mộc. Khi ấy, cô đồng ý cũng chỉ muốn Cố Tử Mộc an lòng phần nào. Số tiền ấy, với cô cũng chẳng đáng để bận tâm.
Hơn nữa, cô còn đang chuẩn bị cho hai người anh sang năm sẽ cùng nhau đi thi đại học, bởi vậy, cái chân công nhân viên chức ở nhà máy thịt kia cũng chỉ là kế sách tạm thời mà thôi.
Sau này, các nhà máy quốc doanh chắc chắn chẳng thể phát triển và sinh lời lớn như lúc này. Đến thập niên 90, sẽ rộ lên làn sóng công nhân bỏ việc, tình hình sản xuất trong nhà máy quốc doanh trì trệ, kém hiệu quả, công nhân nghỉ việc ngày càng nhiều.
Cố Tri Ý vốn dĩ cũng chẳng còn tin rằng nhà máy quốc doanh sẽ còn có cơ hội để phát triển.
Quan trọng hơn cả, Cố Tri Ý còn tình cờ hay tin rằng chức xưởng trưởng của nhà máy thịt này vốn là do Chu Khang Đức bỏ tiền "mua" lại từ người khác.
Nghĩ đến việc một vị xưởng trưởng sẽ chẳng thể tùy tiện nhúng tay vào những chuyện " đi cửa sau" như vậy, nếu không, một ngày nào đó cấp trên lại đôn một người khác lên thay, thì lão xưởng trưởng Chu Khang Đức này cũng chẳng còn được hưởng bổng lộc nào nữa.
Chính vì vậy, ngày hôm đó Chu Khang Đức mới dám đường hoàng dẫn Cố Tử Mộc, người mà ông ta gọi là " người quen", vào căn tin của nhà máy thịt làm việc.
Cố Tri Ý càng không đành lòng để Cố Tử Mộc chỉ nhận vỏn vẹn tám đồng bạc lương mỗi tháng như vậy.
Hiện tại, có thể dùng số lương ấy để chắt bóp dành dụm, đến lúc hai người anh cùng nhau đi thi đại học thì sẽ có thể dùng đến số tiền đó.
Nhưng Lâm Quân Trạch chưa hay chuyện này, Cố Tri Ý cũng không tiện giải thích tường tận cho anh biết.
Ngồi trò chuyện ở Cố gia một lúc lâu, Cố Tri Ý cũng đến lúc thu xếp để về nhà mình.
Cô đưa lại những cuốn sách mà mình đã dày công ghi chép, chỉnh sửa trong suốt thời gian qua cho Cố Tử Mộc và Cố Tử Lâm.
“Anh Cả, anh Hai, hai người đừng có bỏ bê đèn sách đấy nhé, nhớ không? Em dù đi xa vẫn cứ để mắt xem hai anh học hành thế nào đấy!”
Cố Tử Mộc thì còn đỡ, chứ Cố Tử Lâm thật sự chẳng thể ngờ cô em gái út nhà mình đã sắp phải đi xa rồi mà vẫn còn nặng lòng với chuyện học hành của hai anh em.
---