Lâm Quân Trạch chẳng chần chừ thêm nữa, anh đi đến, mở chiếc lồng bàn, nhấc nắp vung ra, xắn mấy thìa tương xào, cho vào bát mì thơm lừng, rồi bắt đầu ăn.
Lúc này cũng đã giữa trưa, bọn trẻ ăn uống no nê, đã tự giác lục tục kéo nhau lên giường đánh một giấc.
Cố Tri Ý nghĩ chờ cho đến khi tỉnh giấc thì ra ngoài ghé thăm vài nhà quanh đây, làm quen với bà con lối xóm.
“Anh này, mấy nhà quanh đây có ai ở không? Anh kể cho em nghe vài người hàng xóm về họ xem sao, lát nữa tỉnh dậy em sẽ sang chào hỏi làm quen.” Cố Tri Ý vừa vỗ nhè nhẹ vào lưng Tam Bảo, vừa mở miệng nói.
Sau khi Lâm Quân Trạch ăn xong bát mì thì mới nói: “Hiện tại, các hộ gia đình quanh đây đều sống rất hòa thuận, mấy chị em phụ nữ ở đây cũng đều dễ tính. Bên phải nhà của chúng ta chính là nhà của Đoàn trưởng Trịnh, vợ của ông ấy tên là Trần Nguyệt Hương, hai vợ chồng sinh được ba đứa con, đều đang sống ở đây cả, đứa nhỏ nhất của họ cũng sàn sàn tuổi với Đại Bảo và Nhị Bảo nhà mình. Còn có hai nhà khác là doanh trưởng của đơn vị khác, theo thứ tự là Trương Uy và Lưu Căn Bảo. Nhưng nhà của Doanh trưởng Lưu này, nếu có thể thì tốt nhất là mình đừng nên qua lại nhiều thì hơn!”
Nói sơ qua một lượt, Lâm Quân Trạch lại tiếp tục húp nốt bát mì nóng hổi.
Trực giác mách bảo Cố Tri Ý rằng đằng sau lời dặn dò kia còn ẩn chứa điều gì đó thú vị, thế là cô liền tò mò hỏi ngay: “Vì sao vậy anh?”
Nhìn vẻ mặt sốt sắng, nôn nóng muốn biết rõ ngọn ngành của cô vợ trẻ, Lâm Quân Trạch cũng không giấu giếm nữa.
Dù sao thì sau này cũng phải ở lâu dài ở bên này, sống chung xóm, chung ngách, sớm muộn gì cũng chắc chắn sẽ có lúc đụng mặt nhau, vẫn nên nói rõ ràng với vợ mình mới yên tâm được.
Anh nhấm nháp sợi mì cuối cùng, húp trọn ngụm nước canh còn nóng hổi. Lúc này anh mới nói: “Trong nhà Doanh trưởng Lưu... à thì, vợ anh ta sinh được hai cô con gái, mấy năm rồi cũng chẳng có thêm mụn con nào nữa. Thành thử mẹ anh ta liền đón một cô gái dưới quê lên, bảo là em họ của con trai bà ta. Khi nào em sang nhà họ sẽ rõ thôi. Hiện giờ, cô gái đó vẫn đang sống trong nhà họ. Vợ anh ta thì chẳng dám hé răng nửa lời phản đối, cô gái đó đã ở trong nhà từ trước khi Doanh trưởng Lưu bị thương. Cứ cách vài bữa lại thấy cãi vã ầm ĩ, giờ thì chẳng biết cô ta đã về quê hay chưa. Vợ Doanh trưởng Lưu thì tính tình nhu nhược, yếu đuối, đến khi em tiếp xúc một thời gian sẽ hiểu rõ hơn.”
Tuy rằng Lâm Quân Trạch là đàn ông, nhưng cũng không hy vọng vợ mình giao du, qua lại nhiều với những người có tính khí nhu nhược như vậy.
Nhưng mà anh cũng chỉ nói lên suy nghĩ của mình dựa trên lập trường của một người chồng mà thôi, chứ cũng không tiện can thiệp quá sâu vào việc giao lưu bạn bè của cô.
Nghe anh nói như vậy, Cố Tri Ý đã đại khái nắm rõ được tình hình.
Phỏng chừng chính là do cô ta chỉ toàn sinh con gái nên chẳng tự tin nổi, mẹ chồng nói gì cũng chẳng dám cãi nửa lời, dù chỉ là một tiếng nhỏ. Bị mẹ chồng “vo tròn bóp dẹt” đến mức nào cũng chỉ biết im thin thít chịu đựng, rồi không chừng trong lòng lại sinh ra oán hận bóng gió người khác.
Cố Tri Ý khẽ rùng mình, loại người này thì thôi, tốt nhất là giữ khoảng cách cho an toàn thì hơn.
Nhưng mà còn chưa tiếp xúc với người thật sự, Cố Tri Ý cũng chưa vội vàng kết luận ngay.
Hai người cũng không nói gì nữa, Lâm Quân Trạch đi thu dọn bát đũa, còn Cố Tri Ý thì thu dọn chăn gối gọn gàng tươm tất, cả nhà chuẩn bị nghỉ trưa.
Sau khi cô tỉnh giấc, Lâm Quân Trạch đã ra ngoài.
Bởi vì lúc trước anh đã nói muốn đi mua sắm thêm vài vật dụng để sửa sang lại nhà cửa, Cố Tri Ý cũng không hỏi thêm nữa.
Sau khi sắp xếp cho các bé, Cố Tri Ý liền lấy một ít đặc sản từ trong không gian riêng ra, định biếu mỗi nhà một chút quà mọn để làm quen.
Cố Tri Ý cũng mang theo cặp Quất béo sang đây.
Dù sao cũng đã ở chung lâu như vậy, cặp Quất béo này cũng đã trở thành một thành viên trong nhà rồi.
---